Thật sự thì Lục Tễ tuấn tú như vậy, lại là hầu gia danh chấn thiên hạ, nếu không phải trước kia hắn hôn mê, chỉ sợ trong kinh thành có không ít thiên kim kiều nữ tranh nhau muốn gả cho Lục Tễ.
Nhìn thế nào cũng là nàng buôn bán lời. Lục Tễ bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Tô Đào đang chuyển động.
Lúc trước hắn ở bên trong ngọc bội, có thể nói đã cùng Tô Đào sớm chiều ở chung, hiện tại vừa thấy bộ dạng này của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ lung tung.
Lục Tễ: "Đang nghĩ gì đó?"
Tô Đào vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Nàng tuyệt đối không thể nói cho Lục Tễ biết!
Hai người đang nói chuyện, nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo: "Hầu gia, đã đến giờ uống thuốc, thuốc cũng nấu xong, thỉnh ngài đến dùng."
Thân thể Lục Tễ thiếu hụt rất nhiều dinh dưỡng, thái y kê cho hắn rất nhiều phương thuốc bổ, căn dặn phải thuốc đúng giờ, mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Tô Đào đứng dậy: "Hầu gia, vậy ta về trước."
Nàng nhìn ra , sắc mặt Lục Tễ có chút tái nhợt, nên để hắn nghỉ ngơi thật tốt. Vừa lúc hiện tại không còn sớm, nàng cũng cần phải về.
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Dừng một chút lại nói: "Nếu như nha hoàn có hầu hạ nàng không chu toàn, nàng cứ việc nói với ta."
Tô Đào nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của đám người Tuyết Liễu, thầm nghĩ quả thực không phải không chu toàn, mà là quá chu đáo cẩn thận rồi.
Dù sao nàng vẫn "Ân" một chút tỏ vẻ đã biết, sau đó mới ra khỏi phòng. Chờ nàng trở lại thì Tuyết Liễu đã giúp nàng chuẩn bị tốt chăn giường.
Lục Tễ bây giờ còn đang bệnh, phải thường xuyên uống thuốc châm cứu, thái y cũng luôn túc trực bên cạnh, Tô Đào là nữ quyến, không thích hợp tốt ở cùng một chỗ với Lục Tễ. Chờ thân thể Lục Tễ khôi phục, Tô Đào phải chuyển đến ở cùng Lục Tễ. Tô Đào thoáng thở dài, bất quá có thể kéo được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Lúc trước nàng cùng Lục Tễ ngủ chung giường là khi Lục Tễ đang hôn mê, hiện tại tỉnh lại tất nhiên không giống nhau. Tuyết Liễu đứng bên cạnh Tô Đào: "Phu nhân, tối nay nô tỳ gác đêm, nếu như ngài có cần gì , cứ mở miệng gọi nô tỳ là được."
Tô Đào gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, ta cũng đi ngủ ."
Chờ Tuyết Liễu lui xuống, Tô Đào mới nằm lên giường. Nhưng nằm hồi lâu cũng không ngủ được, nàng liên tục lăn qua lộn lại.
Tô Đào có chút không thể tin, nàng cứ như vậy trở thành phu nhân trên danh nghĩa của Lục Tễ?
Bây giờ chỉ có thể duy trì như vậy. Hơn nữa đổi góc độ nghĩ, chuyện này có vẻ cũng không tệ lắm. Nàng xem như cùng Lục Tễ giao hảo không tồi. Ngày sau lúc nàng rời đi, có Lục Tễ làm chỗ dựa, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chưa nói tới những cái khác, chỉ với gương mặt này cũng đủ trêu chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái, hiện tại có Lục Tễ, nàng có thể yên tâm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Tô Đào cũng dần dần buông xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi...
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt. Tô Đào phải ở trong phòng này một thời gian, tất nhiên mọi thứ phải được chuẩn bị chu toàn.
Tuyết Liễu đưa khăn mặt cho Tô Đào: "Phu nhân, của hồi môn của ngài nô tỳ đã gọi người chuyển qua đây, lát nữa ngài nhìn xem thử có thiếu cái gì hay không?"
Tô Đào đã nhìn thấy trong góc có hai cái hòm. Tô Đào lại gần nhìn một chút, nàng tổng cộng có nhiêu đây của hồi môn, vừa thấy liền biết không thiếu: "Không có, đều đủ rồi."
Tuyết Liễu lại đưa lên cho Tô Đào hai khối ngọc bội bị vỡ đôi: "Đúng rồi, phu nhân, đây là nô tỳ nhặt được trong sương phòng, nó là của ngài?"
Tô Đào ngẩn ra, sau đó nhẹ gật đầu.
Đây chính là ngọc bội của Lục Tễ, lúc ấy nàng mang theo đến sương phòng, kết quả bị Nguyễn thị giam giữ bên ngoài, ngọc bội cũng rơi ở sương phòng.
Tô Đào nhận lấy ngọc bội, thầm nghĩ Tuyết Liễu làm việc xác thật rất ổn thỏa, những việc nàng không nghĩ tới được nàng ấy để ý.
Rửa mặt xong, lại dùng bữa sáng, Tô Đào liền đến chính phòng thăm Lục Tễ. Dù sao hiện giờ nàng cũng là phu nhân của Lục Tễ, tự nhiên được giả trang cho giống...
Lúc Tô Đào đến, Lục Tễ đang đọc sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!