Lời của editor: Vài chương trước mình thấy size chữ hơi to, cách đoạn cũng hơi lớn nên bắt đầu chỉnh lại. Hi vọng mọi người sẽ đọc truyện dễ dàng hơn!! ❤❤
Vóc người Lục Tễ rất cao.
Tô Đào ngẩng đầu lên chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của hắn. Suy nghĩ của nàng loạn thành một đoàn, tại sao Lục Tễ bỗng nhiên lại tới đây cứu nàng?
Dù sao Lục Tễ cũng từng là Tĩnh Viễn Hầu quyền cao chức trọng. Có thể đến được những vị trí này, đều là người không thông minh cũng khôn khéo đến cực điểm.
Sau khi tỉnh lại chỉ cần hỏi hạ nhân một chút, Lục Tễ chắc hẳn sẽ đoán được không sai biệt lắm, bọn người Lục Đại Lang kia căn bản không qua mắt được hắn.
Chẳng qua...
Tô Đào nhìn Lục Tễ đang nắm tay nàng. Tại sao Lục Tễ lại nắm tay nàng???
Đầu óc Tô Đào mơ hồ, không chú ý tới bước chân Lục Tễ ngừng lại. Nàng bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lưng Lục Tễ. Tấm lưng rắn chắc, Tô Đào cảm thấy cái mũi đau sót, ánh mắt theo phản xạ đỏ đọng đầy nước mắt.
Không đợi nàng lên tiếng, đã nhìn thấy thân thể Lục Tễ lảo đảo, sau đó ngã xuống một bên.
Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tễ, Tiểu Tư cùng thái y một bên cũng nhanh chóng vây lại.
"Hầu gia, ngài làm sao vậy?" Tô Đào vội la lên.
Lục Tễ không trả lời câu hỏi của Tô Đào, ngược lại hỏi: "Đau không?"
Hắn nhìn cái mũi phiếm hồng của Tô Đào.
Tô Đào giật mình, cái gì đau không? Lục Tễ đang hỏi nàng sao?
Ngốc một lúc, Tô Đào mới hồi phục tinh thần: "Có đau một chút xíu nhưng thật sự không sao."
Kỳ thật rất đau, chỉ là tình huống của Lục Tễ nghiêm trọng hơn.
Lục Tễ trấn an nàng: "Không cần lo lắng, chỉ là lâu rồi ta chưa đi lại, nhất thời không thích ứng được thôi."
Lục Tễ tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thái y một bên đều than thở lo lắng. Lục Tễ là hôn mê gần hai tháng!
Bình thường bệnh nhân giống như Lục Tễ mà tỉnh lại, chỉ sợ thực hiện chút động tác đơn giản cũng khó khăn. Tuy rằng thân thể Lục Tễ so với người thường tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng chỉ là người thường, cần phải tịnh dưỡng. Nhưng Lục Tễ vừa tỉnh lại đã đích thân đến tìm Tô Đào, đi đường xa như vậy, tất nhiên chịu không nổi.
Chu thái y lo lắng vuốt vuốt râu, Lục Tễ rõ ràng đang lấy thân thể mình ra chơi đùa. Đáng tiếc tính tình Lục Tễ nói một thì không có hai, bọn họ nào dám khuyên nhủ.
Tô Đào cũng nhìn thấu ý tứ của đám người thái y, nàng buông tay Lục Tễ ra: "Hầu gia, người hãy để cho hạ nhân đỡ người về đi."
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể Lục Tễ. Lần này hắn cũng không phản đối, đúng là hắn có chút chịu không nổi, liền để Tiểu Tư đỡ về phòng.
Trong phòng nhất thời bận rộn hẳn lên.
Thái y vội vàng bắt mạch cho Lục Tễ, sai người nấu thuốc, lát nữa còn phải châm cứu, Tiểu Tư thì cẩn thận hầu hạ từ trên xuống dưới.
Tô Đào ở chỗ này không có chuyện gì làm, ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, nên nhân tiện nói: "Hầu gia, vậy ta đi xuống trước."
Lục Tễ gật đầu: "Cũng được, nàng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Tễ lại chỉ vài nha hoàn cho Tô Đào, để bọn họ hầu hạ nàng...
Bây giờ Tô Đào tất nhiên không thể lại ở ngoài sương phòng. Nha hoàn đứng đầu tên Tuyết Liễu dẫn Tô Đào đến gian phòng cách Lục Tễ gần nhất. Đến khi vào trong, Tô Đào vẫn có chút chưa hoàn hồn, nàng nhớ lại lúc Lục Tễ cứu nàng vừa nãy.
Tô Đào nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trong phòng rất ấm áp, Tô Đào đem áo choàng trên người cởi xuống.
Tuyết Liễu tiếp nhận áo choàng, thầm nói: "Phu nhân, ngài muốn tắm rửa một chút hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!