Tấu dâng lên một đường được người đưa vào cung. Hoàng cung là nơi trọng tâm trong kinh thành, không bao giờ thiếu người nhìn chằm chằm. Cho nên tấu sớ vừa dâng lên, tin tức Lục Tễ tỉnh dậy liền truyền rộng.
Đêm đó, triều đình chấn động.
Hoàng thượng liền phái vài vị thái y đến Tĩnh Viễn Hầu phủ chuẩn bệnh cho Lục Tễ. Nhóm thái y nhóm có chút không dám tin tưởng.
Lúc trước bọn họ tự mình xem qua mạch tượng của Lục Tễ, rõ ràng là hẳn không sống nổi, sao có thể tỉnh lại. Mang theo tràn đầy nghi ngờ, bọn họ đi suốt đêm đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Thẳng đến khi bắt mạch lần nữa, nhóm thái y mới dám tin tưởng, Lục Tễ thật sự đã tỉnh lại.
Quả là kỳ tích!
Bọn hắn không dám thả lỏng, cẩn thận quan sát mạch tượng Lục Tễ. Dù sao Lục Tễ hôn mê lâu như vậy, lại chịu qua tổn thương, phải điều dưỡng thật tốt, đó cũng là nhiệm vụ của bọn họ.....
Lục Tễ phảng phất rơi vào một giấc mộng sâu. Nội dung giấc mộng liên tục chuyển đổi, cuối cùng là hình ảnh Lục Lăng bước vào phòng.
Đến đây, giấc mộng dừng lại. Thời điểm Lục Tễ tỉnh lại hắn thấy thật may mắn, may mắn hắn tỉnh lại kịp thời.
Nha hoàn hầu hạ thấy Lục Tễ mở mắt, vội vàng nói: "Mau gọi thái y, hầu gia tỉnh!"
Thái y nghe vậy liền vội vàng tiến lên: "Hầu gia, ngài cảm thấy thân thể thế nào?"
Bọn người Lục Đại Lang đều xông tới tranh nhau quan tâm. Chu thái y đứng đầu, hắn tiến về phía trước: "Hầu gia, lão thần được hoàng thượng phái tới bắt mạch cho ngài..."
Hắn vừa muốn giải thích một chút bệnh tình, Lục Tễ liền lên tiếng. Thanh âm có chút khàn khàn: "Bây giờ là lúc nào?"
Chu thái y sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được: "Hầu gia, hiện tại ước chừng là giờ Thân..."
Lục Tễ mím môi.
Tối hôm qua còn tưởng chỉ cần ngủ một chút, không ngờ đã qua một ngày không sai biệt lắm.
Lục Tễ giương mắt nhìn quanh phòng, sau đó nói: "Phu nhân đâu?"
Trong phòng nhất thời lặng im.
Không ai nghĩ đến, Lục Tễ hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại lần nữa, thắc mắc đầu tiên lại là phu nhân xung hỉ bị gả qua.
Lục Đại Lang càng triệt để hoảng sợ. Tô Đào biết sự việc bọn họ đông chết Lục Tễ, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tô Đào.
Vừa sáng hôm nay thái y bắt mạch nói Lục Tễ có thể phải hôn mê thêm vài ngày mới tỉnh, bọn họ liền quyết định thừa dịp Lục Tễ đang mê man, thần không biết quỷ không hay xử lí Tô Đào.
Ai có thể nghĩ đến Lục Tễ lại tỉnh dậy sớm hơn, còn mở miệng hỏi về Tô Đào! Loại sự việc trong gia đình, thái y tất nhiên không trả lời được.
Lục Đại Lang chỉ có thể tiến lên, gian nan nói: "Tứ đệ muội hiện tại... Đang trong sương phòng nghỉ ngơi." Lục Đại Lang chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tễ.
Lục Tễ vừa nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn lập tức ngồi thẳng dậy đi ra bên ngoài.
Lục Đại Lang gấp đến mức mặt đầy mồ hôi: "Tứ đệ, đệ bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn yếu, nên nằm nghỉ ngơi..."
Lục Tễ không nói gì, chỉ quét qua Lục Đại Lang một chút. Lục Đại Lang nhất thời liền ngậm miệng, không dám nói nữa.
Hắn nghĩ tới Lục Lăng tối hôm qua, trong lúc nhất thời có chút không thở nổi. Chỉ có thể ngơ ngác theo Lục Tễ ra ngoài.....
Trong sương phòng.
Tô Đào nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm.
Ngoài cửa luôn có nha hoàn canh gác, từ tối hôm qua bước vào gian phòng này liền không thể ngoài qua. Cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, Lục Tễ đã tỉnh lại chưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!