Thịnh Nhan Tuyền khựng lại một chút rồi lúng búng nói: "Em buồn ngủ nên nhào thẳng lên giường luôn, cũng không chú ý trong phòng có gì khác…"
Càng nói cô càng thấy mình ngáo đá, xấu hổ chết người.
Đã vậy người đàn ông kia còn cười cô nữa. Nhưng cô nhận cô sai, cô không dám già mồm cãi cùn.
"Em rốt cuộc đã bao nhiêu ngày không ngủ, làm sao có thể buồn ngủ đến như vậy?"
Khương Tình thật sự là bó tay với cô.
"Không phải như vậy."
Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi đính chính lại: "Cả ngày hôm nay em đều không ngừng đi tới đi lui cùng đám bạn."
Một ngày thôi mà phải đi tới tận mấy nơi, tuy cô không cần phải lái xe nhưng xương cốt cũng rã rời cả. Cô chẳng hiểu đám người kia lấy đâu ra sức lực mà cuồng hoan đến không biết mệt như vậy.
"A đúng rồi! Minh Kiều nhất định đang tìm em đến điên… A!"
Đến lúc này cô mới kịp nhớ đến cô bạn thân của mình mà vội vàng muốn trèo xuống khỏi ghế nhưng giữa đường thì bị người nắm tay kéo lại. Kết quả là cô không kịp phòng bị nên mất thăng bằng ngã thẳng xuống đùi người đàn ông kia, lại hoảng hốt ôm lấy cổ hắn. Ở khoảng cách gần đối mặt với nhau, cô hoảng hốt đến mở to mắt, há hốc miệng lại không nói nên lời.
Không dám chớp mắt, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Rốt cuộc từ nãy đến giờ cô vẫn luôn né tránh không dám nghĩ đến sự ám muội của người đàn ông này cũng như xao động trong lòng mình. Cô cảm thấy lúc này thật sự không phải thời điểm tốt để nghĩ. Cô sợ trái tim mình yếu ớt không chịu đựng được bão tố tập kích. Nhưng chưa chắc người ta đã nghĩ như cô.
Năm năm qua… Rốt cuộc đã có cái gì thay đổi mà cô không biết…
"Rất gấp?"
Âm thanh của hắn hơi khàn, ánh mắt lại tập trung trên môi cô khiến cô bối rối, lắp bắp đáp lại: "Không gấp… Không! Rất gấp! Em…"
Cô xìu xuống, không nói được nữa.
Làm sao đây… Ánh mắt của thầy ấy quá bá đạo, cô nhất thời có hơi sợ.
Thịnh Nhan Tuyền a, mày thật thảm hại.
Thật ra cô không hề gấp thật. Trước ngày đi chơi thì đúng là gấp, nhưng vì để xả stress, họ đã dành ra ba ngày để đi chơi và nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày thứ hai, cho dù lúc này có khởi hành trở về thì họ vẫn còn một ngày trước khi lại tiếp tục lao vào guồng quay của cuộc sống. Chỉ là cô không dám đối mặt với người đàn ông kia lúc này mà thôi.
"Thầy nói thầy không còn là giáo viên…"
Thịnh Nhan Tuyền vừa nói vừa cố gắng tuột xuống khỏi người thầy. Đành rằng cô có thể nói chuyện với hắn đó, nhưng mà ngồi trên chân thầy mình trong trạng thái không chỉnh tề như vậy cô tự nhận mình chưa có thần kinh thép đó lắm.
May mà thầy không có làm khó cô, để cô trở lại vị trí lúc đầu. Mặc dù nó cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Khoảng cách giữa họ giống như đã gần hơn lúc nãy, hai đầu gối của cô gần như có thể chạm lên bắp đùi săn chắc được bộc trong lớp quần âu được cắt may tỉ mỉ lại vừa khít của thầy. Thời điểm hắn ngồi nó trông tràn ngập tính bộc phát khiến cô không dám nhìn thẳng. Cô không ngờ trải qua năm năm trưởng thành cái nhìn của cô đối với người đàn ông này lại trộn lẫn nhiều thứ không trong sáng đến vậy.
Rõ ràng hắn cũng chẳng khác xưa nhiều lắm nhưng năm đó cô lại chẳng có nghĩ gì… Phải không…
"Không làm giáo viên gần năm năm rồi."
Khương Tình chống một tay lên thành ghế sofa, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm sườn mặt của cô gái nhỏ. Năm năm trôi qua trên khuôn mặt nhỏ kia cũng không có nhiều thay đổi lắm ngoài việc nó trở nên thành thục hơn, càng thu hút ánh mắt hắn.
"Vậy giờ thầy làm gì?"
Thịnh Nhan Tuyền vừa lau tóc vừa hỏi. Cô không thể tự nhiên đối mặt thì đành phải kiếm gì đó cho mình dời đi sự chú ý thôi. Cô cố gắng ngồi bó gối lại một chút để tránh không chạm đến thầy, nhưng hiệu quả thật là nhỏ bé.
"Làm kinh doanh."
Nói vậy cũng không sai đi.
"Còn em?"
Năm năm qua tin tức hắn có về cô một chút cũng không hề nhiều. Hiện tại hắn chỉ biết cô đang học đại học ở Sài thành, chuyên ngành thực phẩm, còn lại thì không biết. Mỗi lần có thời gian nhớ đến cô hắn cũng chẳng hỏi được chút tin tức gì của cô học trò nhỏ năm đó. Dần dần nhiệt tình của hắn cũng phai nhạt, vùi đầu vào guồng quay của cuộc sống nhộn nhịp nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!