Chương 2: Quá hoang đường rồi!!!(H-)

Thời điểm đó cô chỉ là một học sinh lớp chín, còn hắn lại là thầy của cô, có lẽ Thịnh Nhan Tuyền chẳng thể nghĩ nhiều được đến vậy. Cô càng không thể có ý nghĩ gì với hắn… Có lẽ đi…

Cô chỉ biết trong mơ cô phóng túng bản thân, chủ động phối hợp với hắn, chủ động mở ra bản thân còn trong trắng nằm dưới thân hắn yêu kiều rên rỉ. Ở trong sóng nước dập dềnh hắn mang đến thoải mái đến tận mây xanh. Thân hình bình thường luôn ẩn dưới lớp tây trang gò bó không ngờ lại ngon đến vậy.

Cô nghe mình nói: "Thì ra thầy cũng có cơ bắp a… Chậm một chút… Thầy ư a…"

Nhưng âm thanh của cô nhanh chóng đổi thành những tiếng rên rỉ ngọt đến phát ngấy, cũng khiến người đàn ông bên trên phát cuồng, càng thêm hùng hổ bắt nạt cô. Bên tai cô còn nghe giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười của hắn: "Em cho rằng thế nào…"

"Cho rằng ư hư… Không…"

Âm thanh của cô lộn xộn dứt quãng, chẳng rõ ý tứ. Nhưng cũng không ngăn được lời lẽ phóng túng của người đàn ông: "Nếu em tò mò sớm một xíu tôi có thể cho em xem rồi. Không đến mức đến bây giờ…"

"Không a ha…"

Nói đùa gì vậy??? Lúc đó cô là học trò của hắn, cô mới không điên như vậy đâu!!

Giống như không vui nhìn cô lắc đầu, thầy ấy càng thêm ác liệt. Rõ ràng khuôn mặt kia vẫn dịu dàng như vậy, nhưng từng cái chuyển động như đóng cọc trên người cô lại tàn nhẫn đến mức khiến đầu óc cô trắng xóa.

Thịnh Nhan Tuyền bị ép buộc đến mơ màng, trong lòng còn nghĩ… Thầy ấy nổi giận cái gì… Chẳng lẽ cô được phép có ý nghĩ như vậy với thầy của mình sao?

"Tôi cho phép!"

"!…"

"Sao em không nghĩ tôi đã từng có nghĩ thế này thế nọ với em?"

"!!!"

"Thầy a… Chậm một chút hức a…"

"Đã chậm năm năm rồi."

"!!!… Không a… Sẽ chết…"

"Sao tôi nỡ để em chết… Cô học trò tính tình ngang bướng cứng đầu của tôi…"

"A ư…"

Hình ảnh sau đó thật sự là quá mức nóng bỏng, đến nghĩ cô cũng chẳng dám nghĩ.

Người thầy kia của cô đã lật qua lật lại cô như lật cái bánh rán, hắn lại ở trên đó điểm hạt vừng, thêm mứt, quét bơ. Khiến cho cái bánh là cô mềm rụt, ngào ngạt thơm phức mời gọi người đến xơi.

Bảo sao mà toàn thân cô hiện tại trông giống như bị mười chiếc xe tải cán qua cán lại, đến bây giờ vẫn còn đau đến xé lòng.

Lúc này mà cô còn nghĩ đó là mơ thì… Cô nên tìm một khối đậu hũ, mạnh mẽ đâm đầu vào chết luôn cho rồi.

Nhưng mà… Quá hoang đường rồi Thịnh Nhan Tuyền!!

"Nhan Tuyền."

Đúng lúc cô muốn đào cái lỗ chui xuống thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên.

Âm thanh kia lúc này giống như ngàn vạn con kiến đem thân thể vừa mới khai phá của cô chọc cho ngứa ran. Cái nơi bị tàn nhẫn làm cả đêm hiện tại đang tra tấn cô giống như vẫn còn phát họa đường nét của thầy ấy… Khuôn mặt nhỏ của cô đùng một phát nóng như lửa đốt.

"Nhan Tuyền…"

"Thầy đừng kêu nữa."

"Mộng…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!