Chương 3: (Vô Đề)

Thẩm Huệ Huệ vội chạy tới, định đỡ cô ấy dậy.

Ngay lúc đó, Thẩm Thiên Ân bỗng ngồi bật dậy.

Cô thở gấp, trong thời gian ngắn ngủi đó, trán đã đầm đìa mồ hôi, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.

Khi nhìn thấy Thẩm Huệ Huệ trước mặt, Thẩm Thiên Ân càng hoảng hốt, bò lùi lại hai bước.

Cô nhìn xung quanh đầy sợ hãi, không tin nổi: "Thẩm Huệ Huệ... em... chị đang ở... làng Phúc Thủy?"

Thẩm Huệ Huệ nhìn Thẩm Thiên Ân đầy nghi hoặc.

Chuyện gì vậy? Gặp ác mộng sao?

Biểu cảm này, sao có vẻ còn kinh hãi hơn cả lúc cô xuyên qua?

Thẩm Thiên Ân mở to mắt nhìn xung quanh, dần tỉnh táo lại, cô bóp mạnh vào cánh tay mình, lẩm bẩm: "Không phải mơ. Cảnh này... là bố mẹ đang ly hôn sao?"

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

Thẩm Thiên Ân sững sờ, biểu cảm trên mặt biến ảo, cuối cùng biến thành vẻ vui sướng tột độ.

Thẩm Thiên Ân nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất. Vốn là người ưa sạch sẽ, nhưng lúc này cô chẳng buồn phủi đi lớp bụi trên người.

Cô đưa tay nắm lấy Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào cô em gái song sinh: "Thẩm Huệ Huệ, sau khi bố mẹ ly hôn, chúng ta cũng sẽ bị chia cách. Một người theo mẹ về nhà giàu ở thành phố hưởng phúc, người còn lại ở lại làng quê, sống cùng bố... Em biết chuyện này chứ?"

"Em biết mà." Thẩm Huệ Huệ bình thản đáp.

"Em biết?" Thẩm Thiên Ân nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Huệ Huệ, thoáng nghi ngờ, nhưng nhanh chóng nhớ lại. Huệ Huệ lớn lên ở làng Phúc Thủy, vì thể chất yếu ớt lại nhút nhát, hầu như chưa từng rời khỏi làng.

Đừng nói đến xe hơi hay hàng hiệu, có lẽ ngay cả karaoke, DVD là gì cô cũng chẳng biết.

Việc về nhà giàu hưởng phúc, đối với cô chẳng có chút khái niệm nào.

Vì vậy, người ta sắp đặt thế nào, cô cũng đều chấp nhận, ngốc nghếch như một kẻ đần độn.

Trong khi đó, Thiên Ân từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thường xuyên ra thị trấn, xem tivi cùng người lớn.

Những thứ đó, dù chưa từng trải nghiệm, nhưng cô đã học được rất nhiều từ tivi. Cùng mười lăm tuổi, nhưng Thiên Ân khôn khéo hơn Huệ Huệ gấp bội.

Thế nhưng số phận bất công. Cô thông minh xinh đẹp, dùng hết mưu mẹo để theo mẹ vào gia tộc hào môn, không những chẳng hưởng được phúc, ngược lại còn chịu đủ đau khổ.

Còn Thẩm Huệ Huệ, ở lại cái làng quê lạc hậu chết tiệt này, cuối cùng lại trở thành người chiến thắng...

Nghĩ đến kiếp trước, lòng Thẩm Thiên Ân trào lên sự ghen tị tột cùng.

Nhưng lần này, cô không để mất bình tĩnh nữa.

Trời cao có lỗi với cô, nên đã cho cô thêm một cơ hội.

Quay lại thời khắc quyết định năm mười lăm tuổi, lần này, cô nhất định phải nắm chặt vận mệnh trong tay!

Nghĩ vậy, Thiên Ân dùng giọng điệu đầy mê hoặc nói: "Em gái, chị nhớ em rất thích chiếc xe ba bánh của nhà trưởng thôn, từng mong nhà mình cũng có một chiếc. Nhưng em biết không, xe bốn bánh mới là thứ đáng giá nhất. Em chưa từng thấy xe hơi đúng không?"

Nói xong, Thiên Ân chờ đợi Huệ Huệ tò mò hỏi han.

Dù sao đứa em này chưa từng biết thế giới ngoài kia ra sao, mọi thứ đều phải thông qua cô mới biết được.

Hồi nhỏ, Thiên Ân thường bịa đủ thứ để lừa Huệ Huệ, mà Huệ Huệ lần nào cũng tin sái cổ, lúc nào cũng tròn mắt kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!