Chương 9: Chếnh choáng men say

Y nhìn nhìn nàng, rất chân thành, rất tha thiết nói: "Cảm ơn A Phỉ."

Vân Phỉ cũng không biết sao y lại biết tên thân mật của mình, xấu hổ đến nỗi ước gì có thể vung tay tát một cái, đập bẹp nụ cười tươi rói trên mặt y.

May mà y rề rà cả buổi trời, cảm khái xong xuôi thì cuối cùng cũng chịu uống rượu.

Nhưng, chỉ uống có một hớp!

Chẳng phải đàn ông đều thích uống một hơi hết sạch ly sao? Lò mò lề mề như đàn bà làm quái gì chứ?

Lửa giận trong lòng Vân Phỉ đang cháy hừng hực, gần như mắt cũng sắp nổ đom đóm, nhưng sợ y nghi ngờ, nàng không dám thúc giục nữa, chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào, nhìn y bằng ánh mắt mong đợi thiết tha.

Có một ly rượu mà uống nửa ngày chưa xong, nàng chịu hết nổi rồi, đành phải thở dài một tiếng thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng: "Úy công tử, huynh uống rượu chậm thật đấy."

Y nhìn nàng một cái, ung dung thong thả nói: "Bởi vì rượu ngon thì phải từ từ mà thưởng thức chứ."

Thưởng thức cái đầu ngươi ấy! Vân Phỉ sốt ruột đến nỗi gan ứa máu, nhưng mặt thì vẫn giữ nụ cười tươi tắn ngọt ngào.

Mong mỏi mãi cuối cùng thì y cũng uống xong ly rượu, mặt nàng cười đến nỗi sắp đơ luôn.

Úy Đông Đình gật đầu: "Quả nhiên là rượu ngon."

Vân Phỉ hớn hở rót tiếp một ly nữa, đưa cho y bằng hai tay, cười ngọt ngào như ướp mật: "Vậy huynh uống thêm một ly nữa đi."

"Được." Úy Đông Đình nhận lấy ly rượu, đang định đưa lên môi thì bỗng nhắm mắt lại, hình như là hơi choáng váng.

Vân Phỉ không ngờ thuốc mê của Tống Kinh Vũ lại có tác dụng nhanh như vậy, mừng thầm trong bụng.

Úy Đông Đình nghi hoặc hỏi: "Vân tiểu thư, sao rượu này hơi kỳ lạ?"

Vân Phỉ cười hì hì, nói: "Đương nhiên là lạ rồi, nó là rượu cha ta đã cất giữ rất nhiều năm mà, hương vị khác hẳn với những loại rượu bình thường."

"À, thế thì..." Còn chưa nói xong, Úy Đông Đình đã gục lên bàn.

Vân Phỉ há hốc mồm. Thuốc mê này cũng mạnh thật đấy, mới một ly mà đã khiến y ngã gục. Nàng chưa yên tâm, bước tới đẩy nhẹ vào y. "Úy công tử?"

Y nằm trên bàn không nhúc nhích, nàng đẩy mấy cái xong thì dùng sức véo vào cánh tay y, véo mạnh đến nỗi có thể khiến người ta phải nhảy dựng lên, thế nhưng y vẫn không hề có phản ứng gì.

Vân Phỉ vui đến nỗi suýt nữa là cười thành tiếng. Đúng là tốt quá, mọi việc đều thuận lợi một cách lạ thường.

Nàng tận mắt nhìn thấy y nhét tờ giấy tiết đào vào trong áo, nhưng y nằm gục lên bàn nên rất khó lấy. Nàng đi vòng quanh y, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành phải cúi người xuống thò tay từ dưới cánh tay y, mò vào vạt áo trước.

Ngón tay nàng thật sự chạm được tờ giấy kia, nàng mừng thầm trong bụng, đang định rút nó ra thì Úy Đông Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đè cổ tay nàng lại ngay.

Nàng cả kinh, thầm than là đã mắc mưu, nhưng còn chưa kịp giãy giụa thì cánh tay đang nắm chặt tay nàng đã nhấc lên, nàng thuận thế ngã lên đùi y.

Vân Phỉ càng cảm thấy hoảng hốt hơn. Úy Đông Đình hơi cúi người xuống, gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen như mực của y phản chiếu dáng vẻ bối rối lo sợ của nàng.

"Vân tiểu thư đang định sàm sỡ ta sao?"

Giọng của y hơi trầm, rõ ràng là một câu nói đùa nhưng dường như lại có một sức mạnh áp bức nào đó ép tới. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Đúng là xui xẻo, ám khí của nàng được giấu trong tay áo bên phải, nhưng cổ tay phải lại bị y bắt lấy, lúc này có muốn dùng ám khí bắn y thì cũng không nhúc nhích được.

Dù sao thì kế hoạch của nàng cũng đã bị y vạch trần, nàng cũng không cần khách khí nữa mà gọi với ra ngoài cửa sổ: "Tống Kinh Vũ."

Rầm một cái, cửa sổ bị đánh bật ra, rồi một bóng người lao tới nhanh như gió, ngay lập tức tiến tới phía sau Úy Đông Đình, sức gió theo tới làm ngọn nến trước mặt Vân Phỉ gần như sắp tắt.

Úy Đông Đình lập tức thả Vân Phỉ ra, phản công lại một chưởng, một sức mạnh cực lớn như dời núi ập tới làm Tống Kinh Vũ giật mình, nhanh chóng né qua một bên.

Úy Đông Đình tung người lên, đá một đá về phía vai phải của Tống Kinh Vũ, sức như ngàn cân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!