Mười sáu tháng hai, Úy Đông Đình xưng đế, lập Vân Phỉ làm hoàng hậu.
Giờ Thìn đến, lễ quan nghênh đón Vân Phỉ đến Đức Dương điện. Bách quan quỳ
nghênh đón ở hai bên lối đi dành cho hoàng đế. Một tấm thảm đỏ có thêu
bản đồ sông núi trải dài đến bậc thềm bằng đá cẩm thạch trước cửa Đức
Dương điện.
Đầu bên kia của thảm đỏ, Úy Đông Đình mặc long bào
đen tuyền đang đứng đợi. Trước nay y vẫn trầm tình, không thích phô
trương nên long bào không dùng màu vàng kim mà dùng màu đen làm nền,
thêu bằng chỉ vàng. Vân Phỉ mặc áo bào màu xanh sẫm, bước lên tấm thảm
thêu hình sông núi để đi về phía y.
Úy Đông Đình vươn tay ra, nắm lấy tay nàng.
Đế
- Hậu trẻ tuổi, sóng vai nhau mà đứng. Quần thần phủ phục, tung hô vạn
tuế. Sông núi bao la hùng vĩ giống như một bức tranh, từ từ được mở ra
vào sáng sớm trong tiếng tung hô vang trời.
Vân Phỉ nhìn Úy Đông Đình đang nắm tay mình, có lẽ là bàn tay y truyền tới một sức mạnh
khiến người ta yên tâm nên nàng không hề thấy khẩn trương, không thấy
thấp thỏm, trong lòng xuất hiện cảm giác bình yên đã lâu chưa từng có.
Ngước mắt lên nhìn, trên đầu nàng là bầu trời bao la trong sáng sóm, da
trời xanh biếc như vừa được giội rửa, không một gợn mây, trông có vẻ hết sức thanh khiết.
Sau khi đại điển đăng cơ và tế trời kết thúc, Vân Phỉ về lại Tiêu Phòng điện, tiếp nhận chúc mừng của các mệnh phụ phu nhân.
Sau khi mọi người đi hết, Tô Thanh Mai cười trong nước mắt, nhìn con gái
mình: "A Phỉ, hôm nay con thật là đẹp, tựa như một viên ngọc đang tỏa
sáng vậy."
Vân Phỉ ôm lấy cánh tay Tô Thanh Mai, tự nhiên có cảm giảc thương cảm. "Mẹ, lẽ ra người ngồi trên ngai phượng này là mẹ mới
phải."
Tô Thanh Mai ngẩn ra một lát rồi cười bình thản: "A Phỉ, chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa."
"Mẹ không đi gặp cha sao?"
Tô Thanh Mai lắc đầu: "Con mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ
con đang mang thai nữa đó. Mẹ đi gọi người mang lên vài thứ cho con ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!