Hôm sau, cả Kinh Châu đều xôn xao hẳn lên, bởi vì trong phủ Châu mục truyền ra một tin tức khiến người ta chấn kinh.
"Giờ Thìn ngày mai, trước phủ Châu mục sẽ đặt một cái hộp gỗ. Chỉ cần là nam tử chưa kết hôn thì đều có thể bỏ một phong thư chứa một tờ ngân phiếu vào trong hộp. Dựa theo số tiền trong phong thư, ba người đứng đầu sẽ có tư cách vào phủ Châu mục trả lời một câu hỏi của đại tiểu thư. Chỉ cần nói đúng đáp án, bất luận người ấy có tướng mạo hay gia cảnh thế nào, Vân tiểu thư đều đồng ý gả cho người ấy."
Tin đồn nghe có vẻ nhảm nhí này là do chính miệng quản gia Vân Thất của phủ Châu mục nói, cho nên tuyệt đối không thể nào là tin đồn vô căn cứ. Vì thế, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, già trẻ trai gái khắp Kinh Châu, hầu như không ai không biết, không người không hay. Gần như tất cả các quán trà, quán rượu, quán trọ bên đường đều đang bàn tán về đề tài này.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, trước phủ Châu mục đã xếp một hàng dài. Chưa đến giờ Thìn, gần như một nửa nam tử chưa kết hôn của Kinh Châu đều chen nhau tới đây, vây kín bốn dãy phố trước – sau – trái – phải quanh phủ Châu mục, cứ như một lớp phòng thủ kiên cố.
Ai cũng biết Châu mục đại nhân chỉ có một vị thiên kim tiểu thư. Nghe nói nàng dung nhan tuyệt mỹ, trí tuệ vô song. Chưa hết, điều quan trọng nhất chính là hiện nay Vân Định Quyền đang nắm binh quyền trong tay, là bá chủ của đất Sở, cưới được thiên kim tiểu thư của Châu mục đại nhân thì coi như một bước lên mây.
Rốt cuộc tin tức này là thật hay giả? Mọi người vẫn đang bán tín bán nghi.
Đúng vào giờ Thìn, cửa lớn của phủ Châu mục từ từ mở ra. Đầu tiên, một đội binh sĩ tay cầm đao kiếm đi ra, đứng ngay hàng thẳng lối dọc theo cửa lớn của phủ Châu mục.
Mọi người đều kiễng chân trông ngóng, chỉ thấy hai binh sĩ khiêng một cái bàn còn nhỏ hơn cái bàn của mấy ông thầy bói ra, bên trên không có gì ngoại trừ một cái hộp làm bằng gỗ lim có bọc tơ vàng.
Đám đông lập tức trở nên kích động. Không ngờ chuyện này lại là thật!
Cái hộp nhỏ này giống như một cái hộp ma thuật có thể bỏ vào ít, lấy ra nhiều. Một cái hộp trông có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt lập tức trở thành tiêu điểm của hàng vạn người.
Quản gia Vân Thất xuất hiện, trước mặt mọi người lặp lại một lần nữa tin tức nghe có vẻ như là lời đồn nhảm kia. Sau đó, bắt đầu bỏ ngân phiếu.
Mọi người đều có tâm trạng kích động như là đi đánh bạc. Cả một hàng dài như con rồng, mỗi người đều bỏ phong thư mà mình đã chuẩn bị sẵn vào hộp gỗ để thử vận may. Sau khi phong thư cuối cùng được bỏ vào cái hộp bằng gỗ lim, binh sĩ đứng canh bên cạnh dùng vải đỏ bọc nó lại.
Lúc ấy, một vị cô nương ước chừng mười sáu tuổi nhẹ nhàng cất gót sen, từ trong phủ đi ra cổng.
Cả đám người đang xôn xao nhốn nháo bỗng trở nên yên tĩnh.
Nàng ta mặc một chiếc váy xanh màu cỏ nhạt, dung mạo như hoa, người thướt tha tựa liễu. Đôi mắt sáng long lanh, trong veo như hồ nước khẽ đảo qua một lượt, như lướt nhìn tất cả mọi người một lần, lại giống như không hề nhìn ai, ánh nhìn có vẻ vừa vô tình, vừa cố ý.
Có người khẽ thì thầm: "Người giống hệt thần tiên này chính là Vân tiểu thư sao?"
"Chắc chắn là không phải, sao Vân tiểu thư lại chịu xuất đầu lộ diện chứ."
Quả thật là không phải. Người này chính là Phục Linh – nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Mai.
Đến nha hoàn mà cũng xinh đẹp như thế, không biết Vân tiểu thư còn hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành đến mức nào. Vì thế, mọi người không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ và hiếu kỳ đối với vị Vân đại tiểu thư của phủ Châu mục này.
Phục Linh nhẹ nhàng thướt tha đến bên chiếc bàn, mở tấm vải đỏ đang bọc cái hộp gỗ lim ra. Trong đó có mấy trăm phong thư, trong mỗi phong thư đều kẹp một tấm ngân phiếu có giá trị khác nhau. Nàng ta ôm cái hộp đi thẳng vào trong phủ.
Không lâu sau đó, Phục Linh lại cầm một tờ giấy ra đưa cho quản gia Vân Thất.
Vân Thất đọc lên ba cái tên. Đó là Đỗ Thiên Hữu – thiếu đương gia của tiền trang Trường An, Nghiêm Thanh Thiệu – đại đương gia của cửa hàng tơ lụa và Mạnh Kinh Vĩ – thương nhân bán muối.
Những người không trúng tuyển bắt đầu đau lòng tiếc thương cho số bạc trôi theo dòng nước của mình. Lý thần y của Hạnh Lâm y quán bỏ vào phong thư tờ ngân phiếu năm trăm lượng, cứ tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ ngay cả vị trí thứ ba mà cũng không với được tới nên hối hận đến thối cả ruột.
Mặc dù vòng sơ tuyển đã kết thúc nhưng những người đứng xem vẫn chưa chịu tản đi. Mọi người đưa mắt nhìn theo ba nam nhân trúng tuyển đi sau Phục Linh cô nương xinh đẹp vào trong phủ Châu mục, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ.
Biển người đông nghìn nghịt ngoài cổng lập tức xôn xao hẳn lên, bàn tán về hai vấn đề. Một là đoán xem rốt cuộc trong cái hộp bằng gỗ lim kia có bao nhiêu ngân phiếu. Hai là không biết lần này ba người kia có thể trả lời được câu hỏi của Vân đại tiểu thư hay không.
Đỗ Thiên Hữu, Nghiêm Thanh Thiệu và Mạnh Kinh Vĩ lần lượt đi vào phủ Châu mục.
Tòa phủ đệ được canh phòng nghiêm ngặt nhất thành Kinh Châu này, khi bước vào trong lại vô cùng tĩnh mịch, những thân cây cao lớn như càng tôn thêm vẻ trang nghiêm của nó. Ba người được dẫn vào phòng khách phía tây, nơi này vẫn yên tĩnh không một bóng người.
Trong phòng, hương hoa phảng phất. Trước bàn trà làm bằng gỗ đàn hương có một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn, mặt mày sáng sủa, khí thế oai phong đang đứng. Đó là Giáo úy Tống Kinh Vũ, người chuyên dạy võ công cho Vân Tông.
Sau bàn trà, có một cô nương mặc xiêm y màu vàng nhạt đang ngồi, nàng ta nghiêng người đối diện với bức rèm châu, không nhìn rõ được dung nhan nhưng mái tóc như mây, vai nhỏ eo thon, rất duyên dáng, uyển chuyển.
Đỗ Thiên Hữu bước tới hai bước, chắp tay hành lễ: "Tại hạ là Đỗ Thiên Hữu của tiền trang Trường An."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!