Giờ khắc này, sự căm hận và bi phẫn đã làm cho nàng quên cả sợ hãi trước
cái chết, Vân Phỉ nhìn chằm chằm vào Anh Thừa Cương đang ngồi trên lưng
ngựa, coi như không thấy thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng.
Tay Triệu Sách nắm chặt kiếm, ngay khi hắn định dùng sức kéo qua một đường thì bỗng dừng lại.
Thái độ của Anh Thừa Cương làm Triệu Hiểu Phù vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng. Vốn cứ nghĩ rằng Vân Phỉ là một tấm bùa hộ mạng chứ đâu ngờ rằng sự
tình sẽ đến nước này. Thì ra hắn chính là ca ca cùng cha khác mẹ với Vân Phỉ, đáng tiếc là không có tình cảm sâu đậm như nàng và Triệu Sách,
ngược lại muốn nhân cơ hội này đẩy muội muội vào chỗ chết.
Triệu
Sách xuất thân từ phủ Tần Vương nên hiểu rất rõ chuyện thê thiếp đấu đá
nhau, huynh đệ ganh ghét chém giết lẫn nhau. Hắn không biết tại sao Anh
Thừa Cương lại muốn đẩy Vân Phỉ vào chỗ chết nhưng hắn biết, Vân Phỉ đã
mất đi tác dụng của một con tin, đã không thể uy hiếp được Anh Thừa
Cương.
Hắn cười ha hả: "Được, vậy hãy quyết một trận sống chết
đi! Triệu Sách ta thà chết chứ không hàng!" Hắn ra lệnh một tiếng, mười
mấy thuộc hạ ở phía sau lập tức xách đao xông lên liều chết. Trong ánh
lửa, đao kiếm vung lên, máu văng khắp nơi.
Anh Thừa Cương ngồi
ngông nghênh trên ngựa nhìn hai bên chém giết lẫn nhau, trên mặt có vẻ
kiêu ngạo vì nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhìn đội quân trùng
trùng điêp điệp mà Anh Thừa Cương dẫn đến, Vân Phỉ biết trong trận chiến này Triệu Sách chắc chắn phải thua. Cái bẫy này Vân Định Quyền giăng ra đã lâu, tối nay là lúc thu lưới. Mà lúc này, con tin vô dụng như nàng
đã trở thành gánh nặng, rất có khả năng sẽ chết dưới kiếm của Triệu
Sách.
Đột nhiên, nàng nhớ đến câu nói vừa rồi của Anh Thừa Cương: "Nể tình quận chúa, ta có thể tha cho ngươi tội chết." Trong cái khó ló cái khôn, nàng nói với Triệu Sách: "Bắt muội muội ngươi làm con tin."
Triệu Sách còn chưa kịp ra tay thì Triệu Hiểu Phù đã hiểu ra, nàng nhặt thanh kiếm bên cạnh một thi thể lên, quyết liệt đặt lên cổ mình, hét to vào
mặt Anh Thừa Cương: "Thả ca ca của ta đi, nếu không ta sẽ cùng chết với
huynh ấy."
Quả nhiên Anh Thừa Cương biến sắc, giơ tay lên nói: "Dừng tay."
Lòng Vân Phỉ càng cảm thấy bi phẫn. Quả nhiên là thế, trong mắt cha nàng thì Triệu Hiểu Phù còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng, cho nên Anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!