Nhắc tới Úy Đông Đình, Vân Định Quyền sa sầm mặt lại, căm hận nói: "Cha biết con chịu nhiều uất ức. Con cứ yên tâm đi, nhất định cha sẽ giết cha con tên tiểu nhân vô sỉ Úy Trác để báo thù cho con." Con gái bị bức ép
thành thân, Vân Định Quyền cũng rất căm giận. Lúc trước chấp nhận cuộc
hôn nhân này cũng chỉ là kế tạm thời của hắn, muốn lấy lòng tin của Úy
Trác chứ hắn chưa bao giờ có ý gả con gái cho Úy gia.
"Cha, con đã là người của Úy Đông Đình, nếu cha giết huynh ấy thì con sẽ thành quả phụ mất."
"Quả phụ thì có sao chứ?" Vân Định Quyền không cho là đúng. "A Phỉ, khi đó
con là công chúa, vinh hoa phú quý hưởng không hết, anh hùng hào kiệt
trong thiên hạ mặc cho con tuyển chọn. Con yên tâm, lúc đó cha sẽ tìm
cho con một chàng rể thật tốt."
Lòng Vân Phỉ chợt thấy nặng nề.
Nàng còn tưởng mình nói vậy thì Vân Định Quyền sẽ hạ thủ lưu tình, không ngờ hắn đã sớm ôm ý đồ kén rể khác cho nàng.
Vân Định Quyền nói
hết sức ngang tàng. "Lúc đó con là công chúa cao quý, ai dám chê con đã
từng gả cho người ta." Hắn hừ một tiếng. "Đợi cha hoàn thành nghiệp bá,
thiên hạ này là của Vân gia, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người
muốn cầu hôn công chúa, con lo gì chứ."
Vân Định Quyền hoàn toàn
không biết tâm sự của nàng, nàng cũng không thể nói thật, chỉ có thể giữ im lặng. Trong lòng giống như có vô số mũi kim đang châm vào, đau nhoi
nhói, khiến nàng sắp điên lên được.
Ăn sáng xong, Vân Định Quyền
liền đi nghị sự với các tướng lĩnh. Giờ thìn, đại quân xuất phát, đi
thẳng về phía kinh thành. Vân Định Quyền để lại ba trăm quân do Trần Hổ
Thanh – con trai tiên phong Trần Minh Nghĩa – chỉ huy, bảo vệ sự an toàn của Vân Phỉ và Triệu Hiểu Phù.
Trước khi Vân Định Quyền xuất phát, Triệu Hiểu Phù không ra tiễn.
Vân Phỉ thầm lấy làm kỳ lạ, đợi Vân Định Quyền đi rồi nàng trở lại huyện
nha, hỏi nha hoàn Tú Dung bên cạnh Triệu Hiểu Phù. "Sao tam phu nhân còn chưa dậy, có phải trong người không được khỏe không? Có cần mời đại phu đến khám không?"
Tú Dung cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Không cần, phu nhân chỉ mệt quá mà thôi."
Triệu Hiểu Phù bị thế này không phải là lần đầu tiên. Sau cái đêm bị Vân Định Quyền chiếm đoạt, nàng ta nằm trên giường hai ngày mới dậy nổi. Tối hôm qua, trong phòng cứ một lúc là lại có động tĩnh, gần như đến mở sáng
mới dừng lại, cho nên Vân Phỉ vừa hỏi thì Tú Dung không khỏi lộ ra vẻ
mặt lúng túng xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!