Chương 45: Trở về bình an

Không biết sao ngực nàng lại thấy nhói đau, giống như có hàng vạn mũi tên bắn xuyên tim, đau đến nỗi tay chân đều run lẩy bẩy. Một cơn kích động bất

thình lình ập tới hệt như một cơn sóng dữ, Vân Phỉ gạt nước mắt, nhảy

xuống xe ngựa, chạy tới trước mặt Tiếu Hùng Phi, nói: "Đưa ngựa cho ta,

ta có lời muốn nói với tướng quân."

Nói xong, nàng lập tức giật

lấy chiếc roi ngựa trên tay Tiếu Hùng Phi rồi leo lên ngựa. Tiếu Hùng

Phi ngẩn người, cũng vội vàng lên ngựa, dẫn bốn cấm vệ quân theo sát

phía sau Vân Phỉ.

Vân Phỉ quất thật mạnh vào con chiến mã, chỉ

mong sao lúc này có thể mọc thêm đôi cánh để bay cho nhanh. Ánh mặt trời ngày càng sáng dần, nàng dốc sức thúc ngựa chạy, đuôi theo hướng Úy

Đông Đình vừa đi.

Cuối cùng phía trước cũng xuất hiện mấy điểm đen.

Tiếu Hùng Phi vừa nhìn thấy thì liền cất tiếng gọi thật to: "Tướng quân." Mấy cấm vệ quân phía sau cũng kêu theo.

Buổi sớm ở nơi hoang vu, đất trời vạn vật còn chìm trong giấc ngủ, bốn phía

trống trải tĩnh mịch, những tiếng gọi thật to này trở nên lảnh lót và

vang vọng hơn bao giờ hết.

Những điểm đen ở phía trước dừng lại, khoảng cách ngày càng gần.

Úy Đông Đình ghìm cương, quay người lại. Chiếc áo choàng màu đen hệt như là một vùng biển đen tĩnh lặng.

Vân Phỉ chạy đến trước mặt y, thở hồng hộc mà nhìn y, bao lời muốn nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong huyết

mạch của nàng như có một dòng máu nóng đang chảy xiết, ngay cả khóe mắt

cũng bị dòng máu nóng này làm cay cay.

Mấy cấm vệ quân phía sau hai người đều thức thời tránh đi chỗ khác.

Hai người cứ thế nhìn nhau, trời cũng sáng dần, Úy Đông Đình chỉ nhìn nàng

mà không nói tiếng nào. Trong ánh ban mai, diện mao anh tuấn ấy càng trở nên tuấn tú, như được chạm khắc mà thành.

Vân Phỉ nhìn y không

chớp mắt. Đột nhiên, một giọt nước mắt tròn xoe từ nơi khóe mắt nàng

chảy xuống, tạo nên một vệt nước dài trên gương mặt trắng trẻo mịn màng.

Y nhìn vệt nước ấy, lòng như bị một cơn sóng dữ kéo tới và nhấn chìm, gần như là phá tan đi lớp tường phòng ngự mà khó khăn lắm y mới xây lên

được. Y hít sâu một hơi, cố lấy lại lý trí, xoay người đi: "Nàng trở về

đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!