Chương 44: Lấy lùi làm tiến

May mà chân tay Úy Đông Đình nhanh nhẹn nên lập tức đưa tay chụp được 'ám

khí' kia. Y cầm chiếc giày thêu màu đỏ, xụ mặt, im lặng đi đến bên

giường.

Vân Phỉ nhìn ánh mắt thâm thúy khó đoán và gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của y, tim như bị ai thắt lại. Trời ạ, đừng nói y cầm

chiếc giày tới quất nàng nha.

Nàng lập tức chui vào trong chăn,

hèn nhát vùi cả đầu vào trong ấy, giống như là một con rùa rụt đầu vào

mai. Trước kia nàng chưa bao giờ sợ y, nhưng bây giờ chột dạ nên biết

làm sao được.

Qua một lúc mà vẫn không thấy y có động tĩnh gì, Vân Phỉ len lén từ trong chăn he hé nhìn ra ngoài.

Úy Đông Đình đưa lưng về phía nàng, bộ đồ cưới đã được cởi ra, bên trong

là bộ đồ lót màu trắng mỏng làm bằng tơ tằm nhẹ nhàng dán sát vào người. Theo mỗi cử động của y, những đường cong trên lưng đều loáng thoáng ẩn

hiện. Lúc y thả bộ quần áo xuống, cánh tay vươn nhẹ ra, những khối cơ

bắp ở đầu vai ẩn chứa một năng lượng tràn trề thấy rõ. Vân Phỉ nhìn cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh của mình, lập tức đánh mất ý định đánh tay đôi,

chiến đấu với y đến cùng.

Y vừa xoay người lại, Vân Phỉ lại vội vàng giấu mặt vào chăn.

Đột nhiên có một sức mạnh giật lấy cái chăn từ tay nàng làm gương mặt hoảng hốt của nàng lộ ra ngoài. Nàng nhìn y với vẻ thấp thỏm bất an, như

trước mặt có giặc dữ.

Điều bất ngờ là y không thèm nhìn nàng lấy

một cái, sa sầm mặt lấy chăn đắp lên người rồi sau đó hai tay khoanh

trước ngực mà ngủ, coi nàng như không khí.

Vân Phỉ không dám thở

mạnh, trong lòng vừa kinh hãi vừa vui mừng. Không ngờ y chung chăn chung gối với nàng hai đêm liền mà lại không chạm vào nàng.

Thế này là thế nào? Là thật sự bị nàng chọc tức, lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm

trọng cho nên ngay cả hứng thú động phòng cũng không có sao? Hay là cơ

thể có bệnh tật gì đó? Nàng cứ suy nghĩ vẩn vơ mà chả hiểu ra làm sao

cả, chỉ biết vừa kích động vừa mừng rỡ.

Úy Đông Đình vốn nằm ngửa, một lúc sau thì trở mình đưa lưng về phía nàng, đưa tay tắt ngọn đèn bên cạnh giường.

Căn phòng lập tức tối om, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ở góc phòng, xuyên qua tấm màn lụa, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Tối qua, do Vân Phỉ ngồi xe ngựa cả ngày, cực kỳ mệt mỏi nên mới nhanh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!