Chương 43: Động phòng hoa chúc

Mặt của y gầy đi trông thấy, làm tôn thêm sống mũi cao và đôi mắt sâu,

những đường nét rắn rỏi, anh tuấn khôn tả, và cũng... lạnh lùng khôn kể. Trên gương mặt khôi ngô không có lấy một nụ cười, cũng không nói lời

nào, cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp. Trong đôi mắt đen sâu thẳm như

màn đêm dường như ẩn chứa vô số cơn sóng ngầm, cuồn cuồn chảy xiết, hễ

không cẩn thận là sẽ bị cuốn vào. Trong đôi mắt ấy cũng ẩn chứa hàng

ngàn thanh kiếm sắc, muốn nạy bỏ lớp áo giáp ngụy trang dày cộm của

nàng, để nhìn rõ mọi bí mật sâu kín nhất trong lòng nàng.

Do đưa

lưng về phía ánh đèn nên bóng dáng của y trở nên hết sức cao lớn tráng

kiện, giống như là một ngọn núi chắn trước mặt nàng, khiến nàng căng

thẳng đến độ không thở nổi, tay chân như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào.

Vân Phỉ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt

với y, thế mà bây giờ bất ngờ gặp lại ở một nơi đầy xấu hổ thế này, nàng rất muốn ngất xỉu cho xong. Nhưng nếu ngất xỉu thế này thì cũng mất mặt quá.

Nàng hồi hộp nhìn y, chỉ có trong tích tắc mà cứ ngỡ là

thời gian đã qua thật lâu, trong đầu nàng lóe lên vô vàn ý nghĩ, mạnh mẽ nhất chính là bây giờ mình đã trở thành cá nằm trên thớt, y muốn làm gì thì làm.

Nàng nhớ rất rõ lần đầu gặp nhau, trước ao phóng sinh, y đã trêu chọc nàng 'bây giờ nàng đã biết cảm giác cá nằm trên thớt là

thế nào rồi chứ'. Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt đã dự báo cho kết cục ngày

hôm nay.

Vân Phỉ đột nhiên cảm thấy chán chường, thất vọng. Nàng

vất vả đấu tranh, trăm tính ngàn tính, không chịu khuất phục, không cam

tâm, nhưng cuối cùng lại không thể thoát khỏi bàn tay quyền năng của tạo hóa. Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng nàng vẫn rơi vào tay y, không

thể không gả cho y.

Ánh mắt của y dời từ mặt nàng đi xuống một

chút, nàng lập tức rụt người vào trong nước, nỗi thẹn thùng bây giờ mới

tới kia dâng lên như thủy triều, khiến mặt nàng nóng như bị thiêu đốt.

Mặc dù nàng đã cố rụt người vào trong nước nhưng dáng người của y quá cao,

cho dù không thấy toàn bộ thì cũng thấy được một phần, nàng nghĩ thế.

Tiêu rồi, lần này chắc chắn sẽ bị ăn sạch sẽ, không còn một mẩu xương.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là có cơ hội tốt thế mà Úy Đông Đình lại không hề

có ý định tiến tới ăn sạch sẽ miếng cá này mà chỉ quay người đi, vén tấm màn lụa đỏ lên, ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!