Vân Phỉ thấy đầu bên kia hành lang có một đám nha hoàn và bà vú đang đỡ một lão phu nhân khoảng sáu mươi tuổi run rẩy đi qua phía bên này. Vị lão
thái thái ấy hiền lành phúc hậu, trên tay cầm một chiếc gậy đầu rồng, từ xa xa đã gọi: "Nguyên Nhi, Nguyên Nhi của ta đã về chưa?"
Lục
Nguyên vội vội vàng vàng bước lên đỡ lão phu nhân, không ngừng nói: "Bà
nội, cháu nội bất hiếu, đã để cho người phải lo lắng rồi."
"Cháu ngoan của bà." Lão thái thái kích động ôm lấy Lục Nguyên và khóc.
Lục Kim hờn dỗi: "Bà nội, ca ca đang định đi thăm bà đây, sao bà lại ra đây chứ. Mấy người các ngươi cũng thật là, sao không ngăn lão thái thái
lại, bà còn đang bệnh kia kìa."
"Nguyên Nhi của ta đã về thì bệnh của bà già ta cũng tự nhiên khỏi." Lão thái thái ôm Lục Nguyên vừa khóc vừa cười, vui mừng quá đỗi.
Vân Phỉ đứng bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ. Ông ngoại cũng từng yêu thương nàng như thế, đáng tiếc người đã đi
rồi. Bây giờ, ngoại trừ mẹ ra thì không còn ai yêu thương nàng như thế
nữa. Úy Đông Đình cũng rất yêu thương nàng... Vừa nghĩ đến đây, lòng
nàng lập tức 'xì' một tiếng: ai cần y yêu thương, y chẳng qua là cáo
chúc tết gà thôi.
Vân Phỉ thầm bực bội, sao mình lại nghĩ đến y nữa chứ, phải chăng là bị ma nhập?
Lục Nguyên chỉ vào Vân Phỉ đứng phía sau, nói: "Bà nội, đây là Tô cô nương. Lần này con có thể trở về bình an đều là nhờ nàng ấy cứu."
Lục
Nguyên vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân Phỉ. Ánh mắt
của lão thái thái sáng rực hơn ai hết, cứ nhìn nàng không chớp mắt.
Vân Phỉ lập tức nở nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu với bà, thoải mái
bước tới trước hành lễ: "Tô Vân xin thỉnh an lão phu nhân, chúc lão phu
nhân thọ bỉ nam sơn."
Lão thái thái bước tới trước vài bước, nắm
lấy tay nàng, quan sát từ trên xuống dưới rồi cứ tấm tắc khen ngợi:
"Tiểu cô nương này sao lại xinh đẹp thế chứ, còn đẹp hơn cả A Kim nữa
ấy. Ai da, dáng vẻ này đúng là làm người ta phải yêu thương hết mực đây. Nhìn đôi mắt long lanh này mà xem, cứ như là biết nói chuyện ấy, đúng
là khiến người ta phải thích mà."
Lão thái thái thích nhất là cảm giác con cháu đầy đàn, đáng tiếc con trai chỉ có một trai một gái, bây
giờ đột nhiên gặp được tiểu cô nương xinh xắn như Vân Phỉ, lại là ân
nhân cứu mạng của cháu nội mình thì lập tức yêu thương vô vàn. Bà cứ nắm lấy tay nàng không chịu buông, khen không dứt lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!