Vân Phỉ thấy hắn không định hành động thì hơi sốt ruột. Thời gian cấp bách, làm gì có cơ hội để rề rề rà rà, thẹn thùng nhăn nhó nói mấy chuyện phi lễ chớ làm, phi lễ chớ nhìn chứ. Tính mệnh mới là thứ quan trọng nhất,
nhân lúc không có ai canh giữ ở đây, mau chóng chạy trốn mới là trọng
yếu.
Bây giờ đã đến lúc ăn cơm chiều, Vân Phỉ đoán rằng có thể
bọn bắt cóc thấy nàng và Lục Nguyên còn chưa tỉnh nên ăn cơm trước, một
lát nữa thôi sẽ qua đây, thế mà Lục Nguyên còn đỏ mặt, lề mề.
Vân Phỉ lập tức quyết đoán, thay đổi bộ mặt ôn hòa dễ mến thành bộ mặt dữ
dằn: "Thể diện quan trọng hay tính mệnh quan trọng hơn? Ta không để ý
thì huynh ngại cái gì, mau ngậm váy kéo lên."
Giọng điệu này giống như là đang sai con chó săn trong nhà: đi, ngậm khúc xương kia mang lại cho ta.
Mặt Lục công tử càng thêm đỏ, hắn rối tinh rối mù. Nhưng tay chân bị trói,
cũng chỉ còn miệng là có thể động đậy. Trong tình thế bất đắc dĩ, hắn
đành bất chấp tất cả mà nằm xuống, cúi đầu ngậm váy Vân Phỉ kéo lên
trên.
Trên cẳng chân của Vân Phỉ có cột một mảnh vải, con dao được cắm trong đó.
Con dao để sát vào chân nàng, nhiệm vụ khó khăn này đúng là khiến hắn xấu
hổ đến không còn mặt mũi nào nữa. Mùa hè nên nàng mặc quần áo mỏng, cách một lớp quần bằng lụa trắng, hắn không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ
thể nàng mà còn thoáng ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ, giống hệt như
mùi hương trong ống tay áo nàng, khiến trái tim hắn đập loạn xạ, đầu
choáng mắt hoa, sao bay đầy trời.
Vân Phỉ đẩy hắn một cái thật mạnh, ý bảo nhanh lên. Hai, hắn không ngất đi đã là may lắm rồi đó.
Hắn ngậm con dao, dùng sức rút ra ngoài. Hơi thở gấp gáp phả lên chân Vân
Phỉ. Nàng vốn sợ ngứa, cộng thêm thấy bộ dạng nhe răng cắn dao của hắn,
không còn giống một công tử phú quý, mắt để trên đầu, kiêu căng ngạo mạn nữa mà giống một con chó đang ngậm xương hơn, thì không nén được cười.
Nhưng không dám cười thành tiếng nên đành cố nhịn, người run run cả lên
làm con dao chọt vào mũi hắn, đau đến ứa nước mắt.
Lục Nguyên vác bộ mặt đỏ như trứng hỉ, hai mắt rưng rưng mà nhìn nàng: "Cô đừng nhúc nhích."
Vân Phỉ cắn môi, gật đầu, cố nén cười.
Lục Nguyên ngậm con dao, cố sức kéo ra ngoài. Đáng tiếc là sức của răng có
hạn nên hắn vẫn chưa rút con dao ra được thì đã nghe tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!