Chương 34: Không may bị bắt

Vân Phỉ ngẩn ra, sao tự nhiên hắn lại trở nên ôn hòa và dễ chịu thế. Lẽ nào vẻ cao ngạo của hắn bị con dao của nàng dọa chạy mất rồi sao?

Nàng thầm tức cười, vội vàng nói: "Xin lỗi, ta thật sự bất đắc dĩ."

Vừa rồi hai người vẫn cố nói thật nhỏ tiếng, giọng nói lại bị át bởi tiếng

vó ngựa nên không bị phát hiện. Bây giờ đã qua trạm kiểm soát, giọng của Lục Nguyên và Vân Phỉ đều bất giác to hơn rất nhiều.

Chiều mùa

hạ, thời tiết nóng bức, Lục Nguyên vén màn xe ngựa lên, Vân Phỉ cất dao

vào trong bao da được đeo trên cẳng chân, kéo váy cho nghiêm chỉnh.

Lâu Tứ An thấy màn được vén lên thì len lén nhìn vào, lòng thầm lấy làm lạ. Không biết lúc nãy trong xe xảy ra chuyện gì mà vị tiểu thư này thần

sắc như thường còn công tử nhà mình thì lúng túng như thế.

Vân Phỉ thành khẩn nói cảm ơn Lục Nguyên: "Lục công tử, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp huynh."

"Không cần."

Vân Phỉ cảm thấy có lẽ mình sẽ không có cơ hội gặp lại hắn nữa, nghĩ ngợi

một chút, cảm thấy báo đáp ngay tại chỗ thì tốt hơn. Tuy trên người nàng có mang theo ngân phiếu nhưng nghĩ lại thì Lục Nguyên là người giàu có, chắc sẽ không thèm chút tiền nhỏ nhoi của mình cho nên tháo chiếc vòng

ngọc trên cổ tay ra, dâng hai tay cho hắn: "Mong công tử không chê chiếc vòng ngọc này."

Lục Nguyên không thèm nhìn lấy một cái, vẫn nói câu đó: "Không cần."

Tốt quá, nàng sớm biết hắn là kẻ có tiền, không thèm thứ này mà. Vân Phỉ đeo chiếc vòng vào tay trở lại.

Cái vòng này là do Úy Đông Đình tặng nàng, giá trị không nhỏ, trước khi đi

nàng cố ý đeo nó trên người. Trừ ngân phiếu, đây gần như là thứ có giá

trị nhất trên người nàng. Nói thật, nàng còn hơi tiếc đây.

Thấy

vẻ keo kiệt bủn xỉn của nàng, Lục Nguyên không nhịn được mà hừ một tiếng thật mạnh. Nói cảm ơn mà không có chút thành ý nào cả, thì ra là nói

cho có.

Vân Phỉ thấy xe đi về hướng bắc thì hỏi: "Lục công tử đang định về Sơn Tây sao?"

Lục Nguyên ừ một tiếng, ngừng lại rồi nói tiếp: "Nhà ta ở Tấn Thành."

Vân Phỉ mỉm cười: "Vậy sao công tử lại xuất phát trễ như vậy, e là hôm nay không đến được Tấn Thành."

"Ta phải ở lại Mạnh Tân một đêm, còn có hai cửa hàng ở Mạnh Tân phải thị sát."

Vân Phỉ cười tươi tắn: "Thì ra Lục công tử cũng hay nói chuyện, ta cứ tưởng công tử là người tiếc lời nói như vàng."

Lục Nguyên ngẩn ra, lúng túng hỏi: "Cô... trước đây cô gặp ta rồi sao?"

Vân Phỉ cười dịu dàng: "Đúng vậy, ta gặp công tử hai lần, ấn tượng khó

phai, gặp công tử lần đầu tiên là liền nhớ mãi." Nàng thầm nghĩ, người

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!