Sở dĩ Vân Phỉ muốn đi nhờ xe của Lục Nguyên là vì kinh thành được canh gác hết sức nghiêm ngặt, ngoài thành còn đặt mấy trạm kiểm soát, khi nàng
và A Tông từ Kinh Châu đến, nhờ có dịch trưởng đưa vào thành nên dọc
đường mới không bị tra xét. Bây giờ may mà Lục Nguyên đang định ra ngoài thành, chắc chắn hắn có mang theo giấy thông hành, hơn nữa bên cạnh hắn còn có tám tùy tùng, đi chung với hắn có vẻ an toàn hơn.
Sự tình cấp bách, nàng nhất định phải rời khỏi kinh thành, sau đó tìm một nơi
nào đó ở gần đây để thay hình đổi dạng rồi thuê một chiếc xe ngựa về
Kinh Châu. Vốn định đi nhờ xe Lục Nguyên ra khỏi thành, không ngờ hắn
không biết thương người như thế.
Tuy thầm mắng hắn lạnh lẽo vô
tình nhưng trước mắt có việc phải nhờ người ta nên Vân Phỉ đành phải
xuống nước, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương: "Xin công tử cho tôi đi
nhờ một đoạn đường thôi, qua trạm kiểm soát tôi sẽ xuống xe ngay." Nàng
chớp chớp đôi mắt ngập nước, rưng rưng như muốn khóc: "Tôi không có giấy thông hành, xin công tử rủ lòng thương, giúp tôi đi mà."
Bản
lĩnh cần là có nước mắt của nàng, dù ở trước mặt Vân Định Quyền cũng có
vài pần tác dụng. Đôi mắt đen sáng ngời rưng rưng nước mắt, giống như
một dòng nước xuân ấm áp có thể làm tan băng giá.
Đáng tiếc, Lục
Nguyên lại là một tảng đá ngàn năm không thay đổi, hắn coi như không
thấy dáng vẻ chứa chan lệ hết sức đáng thương của nàng mà chỉ lạnh lùng
nói tiếp: "Ta không quen biết cô, xuống xe đi."
Vân Phỉ tức giận
tới mức tim gan đều ứa máu. Đời này nàng chưa từng gặp phải kẻ nào khó
chơi như vậy, cũng chưa từng thấy kẻ nào kiêu căng như thế.
Ở
Kinh Châu, nàng là châu mục tiểu thư dưới một người trên vạn người, ai
dám nói một chữ 'không' với nàng. Cho dù ở trước mặt Úy Đông Đình, nàng
cũng chưa từng bị đối đãi một cách thờ ơ ngạo mạn như thế.
Vì thế, lòng tự trọng bình thường ít thể hiện cũng bị Lục Nguyên khiêu khích trỗi dậy, nàng nghiến răng, định xuống xe.
Đúng lúc này, từ con đường đối diện bỗng vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, một đội nhân mã đang lao tới thật nhanh. Vân Phỉ vừa thấy quần áo của cấm
vệ quân là đã cả kinh, rồi nhìn lại người cầm đầm đang ra roi thúc ngựa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!