Hắn dẫn nàng ra phía sau của hiệu thuốc, băng qua quầy thuốc cao tới tận
nóc nhà, phía sau có một cánh cửa, sau khi mở cửa ra thì có một tứ hợp
viện[1], dùng để làm kho chứa và phòng khám bệnh. Trong viện thoang
thoảng hương thơm của thảo dược. Chương Tùng Niên đi đến căn phòng đầu
tiên của dãy phía đông, ngượng ngùng cười: "Bên trong sơ sài, Vân tiểu
thư thứ lỗi cho."
Đây là một gian phòng khám bệnh, bên trong chỉ
có bàn ghế và một chiếc giường nhỏ, đơn giản nhưng sạch sẽ, và cũng tràn ngập mùi thảo dược.
"Vân tiểu thư, mời ngồi."
"Có chuyện
này không biết Chương đại phu có giúp được không nữa?" Vân Phỉ lấy từ
trong tay áo ra một tấm ngân phiếu, đưa bằng hai tay cho Chương Tùng
Niên.
thư, có chuyện gì thì hãy nói đi, chỉ cần ta có thể giúp thì chắc chắn
sẽ không chối từ. Ta không thể nhận số bạc này."
Vân Phỉ thấy hắn kiên quyết không chịu nhận thì đành phải lấy lại.
"Cha ta là châu mục của Kinh Châu, hiện nay đang được triều đình phái đi
thảo phạt Tần Vương. Triều đình sợ cha ta có lòng dạ khác nên bắt đệ đệ
của ta lên kinh thành, nói là làm thư đồng của hoàng thượng nhưng thực
tế là làm con tin."
Vân Phỉ không hề giấu diếm Chương Tùng Niên,
nói thật cho hắn biết tình cảnh của A Tông. Nghe đến đây, vẻ mặt của
tiếp theo đây, Vân Phỉ sẽ nói một chuyện rất trọng đại.
"Từ sau
khi đến kinh thành, gần đây A Tông đã liên tục gặp nguy hiểm, lần nào
cũng suýt nữa mất mạng. Nó mới chỉ có bảy tuổi, là đệ đệ duy nhất của
ta, ta không thể để nó ở lại kinh thành nữa. Nhưng nếu không có lý do
chính đáng thì triều đình sẽ không thả nó đi. Cho nên ta muốn xin Chương Tùng Niên hãy chẩn đoán là A Tông bị bệnh nặng."
"Bị bệnh?" Chương Tùng Niên ngẩn ra, thầm nghĩ nếu đã làm con tin, e là dù có bệnh cũng không thể rời khỏi kinh thành.
Vân Phỉ gật đầu: "Phải, là bệnh nặng dễ lây cho người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!