Chương 27: Có thù tất báo

Vết thương của A Tông bị đau nhức nên mãi đến canh ba thì mới thiêm thiếp ngủ.

Vân Phỉ sợ nó trở mình đè lên cánh tay bị thương nên cứ ngồi bên giường

trông nó, Phục Linh và Tề Thị khuyên nàng đi ngủ nàng cũng chỉ lắc đầu:

"Hai người đi ngủ trước đi, đợi mai trời sáng hãy đến gọi ta."

A

Tông xảy ra chuyện như vậy, Vân Phỉ làm sao mà ngủ được. Nàng một thân

một mình, không có ai để nương tựa, cho nên nhất định phải mau chóng

nghĩ ra cách để đưa A Tông rời khỏi chốn kinh thành đầy hung hiểm này. A Tông đã liên tiếp hai lần xảy ra chuyện, nàng không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình xảy ra chuyện lần thứ ba.

Màn đêm đen kìn kịt, tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, mãi đến khi hừng sáng thì mới chịu dừng

lại. Mùa hè trời rất nhanh sáng, những tia nắng mai xuyên qua cửa sổ,

chiếu sáng mọi vật trong phòng. A Tông ngủ mà cứ nhíu chặt mày, ngủ

không được ngon lắm.

Tề Thị nhẹ nhàng bước vào, đến trước giường

nhìn A Tông một chút rồi nhỏ tiếng gọi: "Tiểu thư, cô đi nghỉ đi, tôi và Phục Linh sẽ trông tiểu công tử."

Vân Phỉ đứng dậy nói: "Có chuyện gì thì bảo Phục Linh sang gọi ta ngay. Đợi nó thức dậy thì cho nó uống thuốc liền đấy."

"Được rồi, tôi sẽ để dành đồ ăn sáng cho tiểu thư, tiểu thư đi ngủ một giấc đi đã."

Vân Phỉ trở về phòng mình, nằm trên giường ngủ thiếp đi, trong cơn mơ nàng

nàng thấy mình trở về Kinh Châu, mẹ kéo tay nàng hỏi: "A Phỉ, sao Vân

Tông không về?"

Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn thì phát hiện chỉ có một mình mình trở về, không thấy bóng dáng A Tông đâu cả. Nàng quýnh lên, từ trong mơ bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là Phục Linh đang lay nàng dậy.

"Tiểu thư, đại tướng quân tới rồi."

Vân Phỉ lập tức ngồi dậy, sửa sang lại trang phục rồi bước vội ra khỏi phòng.

Úy Đông Đình đã đến nhà sau. Mưa to suốt đêm, trong sân vườn đầy những

vũng nước đọng làm giày Úy Đông Đình dính đầy bùn đất. Tuy thân hình y

vẫn anh tuấn đĩnh đạc như trước nhưng trên mặt thì lại có vẻ mệt mỏi khó mà che giấu, mắt còn có cả tơ máu nữa. Trong cung xảy ra chuyện hành

thích hoàng thượng động trời, chắc chắn là y không ngủ cả đêm, hơn nữa

triều phục trên người cũng chưa thay, hẳn là từ trong cung đi thẳng đến

đây.

Đi cùng y còn có tổng quản Ý Đức cung Ngụy Mẫn, sau lưng còn có mấy thái giám, tay bưng mấy cái hộp tinh xảo. Vân Phỉ thầm nghĩ xem

ra là thái hậu phái người đến an ủi thương thế của A Tông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!