Chương 24: Món quà sinh nhật

Tống Kinh Vũ nghe nói Úy Đông Đình mua lại quán rượu thì thở phào nhẹ nhõm

như trút được gánh nặng. Lần này hắn đến kinh thành, gánh vác trọng

trách bảo vệ an nguy của hai tỷ đệ Vân Phỉ và Vân Tông. Ban ngày Vân

Tông ở trong cung, hắn chỉ cần hộ tống việc đi và về, đợi Vân Tông vào

trong cung thì không phải lo cho an nguy của nó nữa. Nhưng Vân Phỉ thì

khác, vị tiểu thư này trời sinh không chịu nhàn rỗi, tính cách tinh ranh lém lỉnh, trong bụng đầy những chủ ý kỳ lạ, khiến hắn không dám lơ là

chút nào.

Phục Linh nghe nói quán rượu bị mua lại thì cũng rất

vui mừng. Bởi vì bán tới năm trăm lượng, kiếm được một khoản lớn. Nếu để nàng ta kinh doanh, e là hai năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Vân Phỉ còn tính toán túi tiền riêng của mình, cười hì hì nói: "Phục Linh,

em nói xem nếu ta mở thêm một quán trà nữa thì sao? Úy tướng quân có

dùng năm trăm lượng bạc để mua quán trà của ta nữa không?"

Phục Linh hết biết nói gì, xoa hai bên thái dương, thở dài: "Tiểu thư, cô định chọc đại tướng quân tức chết sao?"

Vân Phỉ mỉm cười, chọc giận y một chút cũng vui mà.

Phục Linh kề sát vào tai nàng, thì thầm: "Tiểu thư, em thấy đại tướng quân

thích cô nên mới mua quán rượu của cô, ngài ấy không nỡ để cô làm tiểu

nhị vất vả, rồi sợ cô tới quán rượu lại gặp phải nguy hiểm gì."

Vân Phỉ mắng: "Nói hươu nói vượn." Tuy nàng nghiêm mặt lại nhưng hai tai đã bỏ bừng lên làm Phục Linh không nhịn được mà cười trộm.

Hết mấy

ngày nghỉ thì vết thương trên cánh tay A Tông cũng vừa khỏi. Buổi sáng

Tần Phương đến đón nó vào cung, Tống Kinh Vũ đi theo hộ tống rồi mới trở về.

Quán rượu bị bán đi, Phục Linh và Vân Phỉ đều thất nghiệp,

Tống Kinh Vũ hộ tống A Tông vào cung, trở về cũng không có việc gì làm

nên ngồi trong sân lau kiếm, lau thật chậm, thật lâu.

Vân Phỉ đi đến bên cạnh, cúi người mỉm cười hỏi "Tống đại ca, sau này huynh có con thì cũng tắm cho nó thế này sao?"

Keng một tiếng, thanh kiếm trên tay Tống Kinh Vũ rơi xuống trúng chân, hắn

lúng ta lúng túng nhặt lên, mặt đỏ như là khăn trùm đầu cô dâu.

Tề Thị đang ngồi ở hành lang thêu thùa, nghe thế thì cười đến đau cả bụng. Phục Linh đang tưới hoa cũng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"

Vân Phỉ cười hì hì, xua tay: "Không có gì, em lo việc của mình đi."

Vốn quen bận rộn, nay chợt nhàn rỗi, đúng là như tra tấn. Phục Linh xách

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!