Chương 19: Con trai nhà giàu

Tống Kinh Vũ treo tấm biển đóng cửa lên, hừ một cái: "Không bán cho loại

người này cũng chả sao cả, đói ba ngày thì sẽ không vênh mặt lên trời

nữa."

Vân Phỉ cười phì: "Mặt vênh lên tới trời thì cũng chả sao

cả, chỉ cần hắn ra tay hào phóng, đưa nhiều nhiều tiền là được." Vừa

nhắc đến tiền, nàng liền hớn hở chạy tới trước quầy hàng, mở ngăn dựng

tiền ra, cười toe toét đến nỗi mắt nhỏ như sợi chỉ.

Tống Kinh Vũ

không nhịn được mà thầm thở dài, chò dù nàng có mang mặt nạ, trở thành

một người khác thì đặc điểm thấy tiền là cười tít mắt vẫn không thay đổi chút nào.

Sau khi đóng cửa, Phục Linh xuống bếp nấu mấy bát mì

hành, ba người ngồi trong quán rượu ăn bữa cơm đơn giản, sau đó khóa kỹ

cửa rồi ra về.

Qua giờ ngọ, Tống Kinh Vũ đánh xe ngựa, chậm rãi

men theo bờ Lạc Hà để về nhà. Ánh mặt trời hơi âm u chiếu vào khiến

người ta mơ màng buồn ngủ. Vân Phỉ ngồi trong xe ngựa, nắm chặt túi tiền trong tay, mặc dù tiền không nhiều nhưng cảm giác nắm hiện kim trong

tay thật là tuyệt vời.

Đáng tiếc, cảm giác tuyệt diệu này quá ngắn ngủi.

Vân Phỉ không cách nào ngờ tới, ngày hôm sau, sau khi tiễn A Tông, nàng đến bờ Lạc Hà, còn chưa kịp mở cửa quán rượu thì đã thấy một người đứng

ngóng dưới gốc cây liễu trước cửa quán, đó chính là Ôn Trường An

- ông

chủ của phường rượu Ôn gia.

Vừa nhìn thấy Tống Kinh Vũ, Ôn Trường An vội vã ba chân bốn cẳng chạy qua, kêu lên với vẻ mặt đầy lo lắng:

"Tống huynh đệ, quả nhiên là cậu, sao cậu không nói trước là cậu mua

rượu để mở quán rượu hả." Nói xong, ông ta vỗ đùi, quýnh đến nỗi sắp

khóc lên.

Tống Kinh Vũ ngẩn ra: "Sao vậy?" Phục Linh và Vân Phỉ

từ trên xe ngựa bước xuống, cũng không hiểu gì nên ngơ ngác nhìn nhau,

đang yên đang lành sao Ôn Trường An lại tìm đến với vẻ mặt vô cùng khổ

sở như thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!