Vân Phỉ không cách nào ngờ được y lại vỗ đầu của nàng, cò chưa kịp hết kinh ngạc thì Úy Đông Đình đã đi ra khỏi phòng. Nàng tức tối sờ chỗ vừa bị y vỗ vào, nghĩ thầm: tên này đúng là keo kiệt bủn xỉn, cáo già xảo quyệt, còn chưa đầy một tháng mà đòi lãi liếc gì chứ. Không dùng tiền để trả
thì dùng thứ gì đây? Vàng, ngọc trai hay đá quý?
Úy Đông Đình đi đến cửa, Vân Tông vừa thấy y là lập tức trốn ra sau lưng Tống Kinh Vũ.
Úy Đông Đình dừng bước, vẫy tay với nó.
Vân Tông rề rề rà rà tới trước mặt y, nhát như một con chuột, rụt rè nói:
"Đại tướng quân." May mà thanh kiếm Thái A chém sắt như chém bùn, tóc
bay qua cũng đứt kia đã được thu lại.
Úy Đông Đình vỗ vai nó, nhẹ nhàng nói: "Sau này, ban ngày đệ ở trong cung học tập với hoàng thượng, tối về tới nhà thì theo Tống giáo úy tập võ, cơ thể khỏe mạnh thì sẽ
không bị bệnh nữa."
A Tông vừa nghe thế thì sợ tới nỗi chân cũng
nhũn ra, hai hàng nước mắt lập tức tranh nhau rơi xuống. Trời à, không
muốn để cho người ta sống với sao. Ban ngày ở trong cung mệt chết đi
được rồi, về tới nhà còn phải luyện võ nữa.
Nó rưng rưng nước mắt định tìm cứu viện, nhưng khổ là lúc này cứu tinh vẫn đang ở trong phòng phiền não rốt cuộc khoản lãi tự nhiên phát sinh kia là thứ gì.
Úy Đông Đình mỉm cười nhìn nó: "Nếu đệ dám lười biếng, ta sẽ bắt đệ tới phủ tướng quân, đích – thân – dạy – dỗ."
Bốn chữ phía sau y nói vừa chậm vừa nặng, giống như là lấy roi quất vào
trái tim bé nhỏ của A Tông vậy, làm nước mắt nó chảy càng dữ dội hơn.
Vân Phỉ đứng trong phòng, nghe được những lời này thì vừa tức giận vừa tức
cười, cơn giận dỗi đối với Úy Đông Đình cũng tan biến. Có vẻ như A Tông
đang thiếu sự quản giáo nghiêm khắc thế này. Tuy trong lòng nàng rất
mong A Tông tiến bộ nhưng lại không cách nào nhẫn tâm như người ngoài
được. Vì thế, nàng dẹp bỏ hiềm khích, bước ra khỏi phòng để tiễn đại
tướng quân về.
trong lòng thấy rất áy náy, cho nên nàng nhẹ nhàng bước tới, nhún người
hành lễ: "Vừa rồi tôi sốt ruột quá nên nói năng không biết kiềm chế,
mong Chương đại phu rộng lượng bỏ quá cho."
Mặt Chương Tùng Niên thoáng đỏ lên, vội vàng đáp lễ: "Không dám."
Vân Phỉ khẽ mỉm cười với hắn.
Ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng cả hai người. Cả hai đều đang tuổi thanh xuân, diện mạo đẹp như tranh, một nói một trả lời, giọng điệu nhẹ
nhàng, giống như là một bức tranh tài tử giai nhân đẹp mê người trên sân khấu, hài hòa không sao nói nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!