Chương 13: Dạ yến trong cung

Vân Tông đỏ bừng cả mặt, bụm cái mông, ngoan ngoãn theo sau Úy Đông Đình.

Một vị thái giám già, mặt trắng toát, không có râu bước tới trước, vẻ

mặt hiền lành đưa tay sờ một lượt khắp người A Tông, sau đó mới cho đi.

Vân Phỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của A Tông, rồi nhìn vào trong cung cấm.

Những cung điện nguy nga nằm trật tự ngay ngắn, chằng chịt nhưng hữu tình,

tắm mình trong trời xanh nắng vàng. Hòang cung chia thành hai phần nam

bắc, được nối liền bởi con đường ở giữa. Ngay giữa con đường là một lối

đi được điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng, cao hơn nền móng hai bên,

trên mặt đường chạm trổ hình rồng bay giữa biển mây, chính là con đường

chỉ dành riêng cho hoàng đế.

Hai bên lối đi dành cho hoàng đế này là hai lối đi được làm từ đá tảng lớn. Úy Đông Đình dắt Vân Tông đi

trên lối vào phía bên phải, đi về phía Đức Dương Điện lộng lẫy, nguy nga tráng lệ kia.

Trên lối đi bằng đá, cứ mười bước là có một lính

gác, tay cầm binh khí, oai phong lẫm liệt. Hai bên đường là những khóm

mẫu đơn đang nở rộ, màu sắc rực rỡ, yêu kiều quyến rũ, tạo thành vẻ đối

lập một cương một nhu với giáp sắt và binh khí trên người lính gác,

nhưng lại tạo nên sự hài hòa tráng lệ lạ thường.

Thời gian trôi

qua rất chậm, Vân Phỉ nhìn lối đi khắc hình rồng bay giữa biển mây, lòng thầm nghĩ không biết có khi nào người cha đầy dã tâm của mình sẽ được

đặt chân lên lối đi chỉ dành cho vua này hay không? Nàng cũng không hiểu rốt cuộc thì mình mong ông ấy thành công hay mong ông yên phận với hiện tại. Thời loạn lạc thế sự thất thường, nàng không quan tâm ai làm hoàng đế, nàng chỉ muốn chở che cho mẹ và đệ đệ.

Cuối cùng, nửa canh

giờ sau, Vân Tông men theo lối đi bằng đá thật dài kia để ra ngoài. Đức

Dương Điện nguy nga hùng vĩ sau lưng càng tô thêm dáng người nhỏ bé của A Tông. Úy Đông Đình dẫn mấy tên cấm vệ quân đi bên cạnh A Tông, bước

chân chậm rãi, bộ giáp mềm trên người lấp lánh ánh sáng lạnh, cao lớn

rắn rỏi, mày kiếm mắt ngài, đẹp như thần tiên.

Mãi đến khi y đến

trước mặt, Vân Phỉ mới giật mình phát hiện mình đã bất tri bất giác nhìn y một lúc thật lâu. Nàng vội vàng chớp mắt, nhanh chóng loại hình bóng y ra khỏi mắt mình.

"Tỷ tỷ." Vân Tông lật đật chạy tới trước, nhào tới nắm chặt lấy tay Vân Phỉ, lòng bàn tay nho nhỏ của nó đều là mồ hôi.

Vân Phỉ thầm tức cười, cái thằng nhóc chưa trải việc đời này, gặp hoàng

thượng thì có gì đáng sợ chứ. Cùng là trẻ con bảy tuổi, Triệu Mân trên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!