Chương 9: (Vô Đề)

Tất cả mọi người đều cho rằng Tạ Thời Quân sống rất phóng khoáng, nhìn nhận sự việc gì cũng rất cởi mở, dường như trên đời chẳng có thứ gì có thể làm bối rối được anh.

Sự ung dung và bình tĩnh từ trong cốt cách không thể nào giả vờ được, cũng chỉ có người như anh mới có thể hào phóng sẻ chia sự dịu dàng cho người khác mà không mang bất kì mục đích nào, cũng không cần bất kì báo đáp nào.

Song chỉ có chính bản thân anh biết, thực chất anh chẳng hề tốt bụng như vậy.

Năm ba mươi tuổi anh mới rơi vào mối tình đầu tiên trong đời, người ấy là sinh viên của anh.

Nhiễm Thu Ý thuộc khoá nghiên cứu sinh đầu tiên anh dẫn dắt sau khi thăng chức phó giáo sư, thành thử về tình về lí hiển nhiên là được anh dành ra nhiều tâm huyết nhất.

Về Nhiễm Thu Ý anh cũng chẳng hề xa lạ, chàng trai hay cười này đã thường xuyên xuất hiện trước mặt anh kể từ khi anh còn đang dạy sinh viên hệ đại học. Cậu xung phong nhận làm cán sự môn, cũng luôn có mặt trong số các sinh viên cần giải đáp thắc mắc trong thời gian giải lao ngắn ngủi sau tiết học và cả trước ngày thi.

Vì vậy sau khi Nhiễm Thu Ý đạt được tư cách xét tuyển thẳng hệ thạc sĩ, gửi email liên hệ anh kèm theo bảng điểm sáng rọi suốt bốn năm đại học, ngỏ lời muốn được học nghiên cứu sinh ở chỗ anh, anh đã đồng ý không chút do dự.

Chẳng có giảng viên hướng dẫn nào lại không muốn dẫn dắt sinh viên như Nhiễm Thu Ý cả, Tạ Thời Quân cũng không ngoại lệ.

Thoạt đầu anh không chú ý đến tình ý nồng nhiệt trong đôi mắt của chàng trai, chỉ dồn hết tâm trí bồi dưỡng cậu, dẫn cậu làm dự án, dẫn cậu tham gia giao lưu học thuật, những tài nguyên tốt nhất mà anh có thể giành được không một lần nào là anh không nhớ đến Nhiễm Thu Ý.

Về sau anh mới nhận ra, trút bỏ đi thân phận thầy giáo, chỉ còn lại thân phận một người đàn ông bình thường, sao có thể không bị Nhiễm Thu Ý làm xiêu lòng. Tạ Thời Quân cũng không ngoại lệ.

Chàng trai ấy rất ngoan ngoãn, rất thông minh, cười lên nom rất đẹp. Đôi mắt biết cười ấy đã dõi theo Tạ Thời Quân từ lâu thật lâu, âm thầm cố gắng ở nơi anh không nhìn thấy, chỉ vì để có thể được làm sinh viên của anh, đến gần anh thêm một chút.

"Thầy Tạ à, em thích thầy. Em thích thầy từ rất lâu rồi."

Trái tim Tạ Thời Quân bỗng đập rộn rã chỉ vì một câu nói ngắn ngủi ấy, anh chẳng nỡ lòng nào từ chối.

Cách thức cư xử giữa họ chuyển biến vô cùng tự nhiên. Ở lớp học, họ là giảng viên và sinh viên, Nhiễm Thu Ý sẽ gọi anh là "thầy Tạ", anh sẽ gọi Nhiễm Thu Ý là "Tiểu Nhiễm". Nhưng khi về đến nhà, trong không gian chỉ có hai người họ, anh thích dung túng cho Nhiễm Thu Ý gọi anh là "Thời Quân", và anh sẽ thân mật gọi cậu là "bảo bối".

Tạ Thời Quân đã chẳng hề ngần ngại trao hết khí phách thiếu niên muộn màng và một khoảng rung động gần như là gan góc nhất trong cả cuộc đời này cho chàng trai của anh.

Song hai chữ viên mãn rốt cuộc khó viết đến dường nào? Mối tình bao người ngưỡng mộ lại chẳng thể đi đến cuối có muôn vàn trường hợp nhiều không kể xiết, ví như anh và Nhiễm Thu Ý, ví như Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh.

Về phần nguyên do chia tay…

Tạ Thời Quân kể chuyện được một nửa thì bất chợt dừng lại. Hướng Sơ tựa lên vai anh, thỏ thẻ hỏi: "Sau đó thì sao ạ? Vì sao thầy và cậu ấy lại chia tay?"

Cây đèn đầu giường toả ra ánh sáng dịu nhẹ cho căn phòng. Trong lúc Tạ Thời Quân im lặng, Hướng Sơ nắm lấy tay anh, cúi đầu nhìn cái bóng hai người chồng lên nhau, lặng lẽ đợi anh cất lời.

Kể từ đêm giao thừa dây dưa không dứt đến nay, chưa bao giờ Hướng Sơ cảm thấy mình cách Tạ Thời Quân xa xôi như ngay lúc này.

Hoá ra bọn họ đều là kẻ đáng thương bị quá khứ cầm tù, cứ ngỡ là gần cận song thực tế lại đang ôm nhau cách hai lớp song chắn nhà giam. Chẳng qua ngay từ đầu cậu đã chủ động phơi bày miệng vết thương ra và chẳng hề che giấu khát khao được chữa lành; mà Tạ Thời Quân thì cứ mãi siết chặt một cái tên cũ trong lòng bàn tay, giấu nhẹm ở sau lưng.

Hồi lâu sau, Tạ Thời Quân nói tiếp: "Sau đó em ấy tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi sống chung với nhau. Có một hôm mẹ tôi đến thăm tôi, bắt gặp tôi với em ấy đang hôn nhau."

"Tim của bà không tốt, cộng thêm khi ấy cha tôi vừa mới mất không lâu, bà bị sốc lên cơn đau tim, cần phải phẫu thuật. Bà nói trừ phi tôi chia tay em ấy, nếu không bà tuyệt đối sẽ không phối hợp chữa trị."

"Vậy nên tôi chia tay em ấy, nguyên nhân chẳng quá xa lạ."

Không phải Tạ Thời Quân chưa từng thử, chưa từng tranh thủ, chưa từng phản kháng. Nhưng rồi khi chính mắt nhìn mẹ anh quỳ trước bia mộ cha anh khóc lóc oán thán, rốt cuộc anh vẫn đành chấp nhận cúi đầu nhận sai. Suy cho cùng khi ấy anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng còn ở cái tuổi có thể ương bướng nữa.

Thành thử sau khi được biết câu chuyện của Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh, anh đã không khỏi bùi ngùi.

Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh đã thắng được cửa ải mà anh chẳng thể nào xông qua, thế nhưng bọn họ vẫn chẳng thể đi được đến cuối.

Hai thiếu niên quật cường gánh chịu được áp lực come out, vật vã suốt bao năm chỉ để chứng tỏ bản thân với gia đình, vậy mà ở độ tuổi trưởng thành, họ lại dừng bước vì một bên không chung thuỷ với tình yêu.

Tuy không sầu đến độ nói ra mấy câu như "Không tin vào tình yêu nữa" chỉ vì hai trường hợp đổ vỡ, nhưng cũng không khỏi than thở, tạo dựng nỗi cô đơn cho một người luôn dễ dàng hơn vun đắp tổ ấm cho hai người rất nhiều. Trong mối quan hệ của hai người, một khi có một bên sụp đổ là cả hai bên đều sẽ rất chật vật.

"Vậy còn An An thì sao? An An từ đâu mà có?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!