Chương 7: (Vô Đề)

Lúc Hướng Sơ tắm rửa xong mặc áo tắm ra ngoài, Tạ Thời Quân đương dựa vào đầu giường đọc một phần tài liệu bằng giấy, bởi không mang kính nên anh cầm hơi sát một chút.

Cậu đi tới ngồi vào bên kia giường: "Thầy Tạ đang đọc gì vậy ạ?"

"Luận văn của sinh viên." Tạ Thời Quân nói đoạn lật sang trang, "Cậu ngủ một lát đi, vẫn còn sớm."

"Vâng."

Rèm cửa sổ tối màu chắn đi ánh nắng giữa trưa, trong phòng rất tối, chỉ có cây đèn giường bên phía Tạ Thời Quân toả ra ánh sáng lờ mờ. Hướng Sơ nằm bên phía còn lại, nhắm mắt lắng nghe âm thanh lật giấy khe khẽ.

Vài phút sau, cậu trở mình đối diện với Tạ Thời Quân, dựng tay chống đầu.

"Thầy Tạ, hôm nay tôi mới phát hiện thầy có lỗ khuyên này."

Điều này do Hướng Sơ để ý được trong lúc vô tình. Dạo này cậu phát hiện trên người Tạ Thời Quân có rất nhiều điểm mâu thuẫn.

Người đàn ông này quen đứng trên bục giảng, từ đầu đến chân toát ra khí chất nho nhã, khuy áo sơ mi luôn nghiêm túc gài đến hạt trên cùng. Lúc anh trò chuyện cùng người khác, sẽ tuỳ theo từng người khác nhau và từng trường hợp khác nhau để căn chỉnh ngữ điệu sao cho thích hợp nhất.

Song trên giường Tạ Thời Quân lại không như vậy.

Khi l@m tình anh rất hiếm cởi áo mà chỉ tháo ba chiếc khuy trên cùng, để lộ cơ ngực vừa phải. Anh rất dịu dàng, rất biết cách quan tâm đ ến cảm nhận của bạn giường, nhưng những khi nên dứt khoát thì bất kể cậu có khóc lóc van xin đến cách mấy, anh cũng sẽ không mềm lòng.

Sự tương phản này thường xuyên làm Hướng Sơ choáng váng ngây ngất.

Khi cậu bị làm đến không còn sức sẽ bám vào cổ Tạ Thời Quân, vùi đầu vào hõm vai anh, nghiêng đầu là sẽ nhìn thấy vành tai anh.

Hồi mới đầu phát hiện lỗ khuyên của Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đã không khỏi suy nghĩ rằng, người như Tạ Thời Quân sẽ đi xỏ khuyên bởi nguyên do gì nhỉ? Tạ Thời Quân đã từng mang khuyên tai thế nào, phải chăng là mang khuyên tai cặp với người yêu?

Rốt cuộc hôm nay cậu đã dám nhắc đến vấn đề này.

Song Tạ Thời Quân chỉ đáp hời hợt rằng: "Ừm, đúng là có. Nhưng mà đã nhiều năm không mang nên bị bít lại rồi."

"Sao Thầy Tạ lại xỏ khuyên vậy ạ? Lẽ nào hồi xưa thầy là thiếu niên phản nghịch ư?"

Hướng Sơ không cam tâm gặng hỏi.

Tầm mắt Tạ Thời Quân vẫn không rời khỏi tập tài liệu trong tay, chẳng qua giọng nói nhuốm đôi chút ý cười: "Cậu thấy tôi có giống không?"

"Tôi thấy không giống." Hướng Sơ nằm nghiêng, cố ý dịch đầu lên gối của Tạ Thời Quân, "Ừm… Chẳng lẽ là xỏ khuyên vì bạn trai cũ ạ?"

Tạ Thời Quân không đáp lời. Nhưng Hướng Sơ chú ý thấy ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kẹp dưới chân giấy của anh đã siết chặt lại đôi phần.

Nửa tháng trước, sau khi họ kết thúc lần l@m tình thứ hai, Hướng Sơ đã kể cho Tạ Thời Quân nghe về chuyện tình đầu đời của cậu.

Kể từ thời học sinh đến đại học, kể từ thời đại học đến mấy năm bươn chải sau khi tốt nghiệp, cho dù kể đến đoạn Hứa Hoài Tinh ngoại tình thì cậu cũng rất bình tĩnh, như thể đang kể về một câu chuyện không liên quan đến cậu, thậm chí còn có thể tổng kết ra được hàm ý giấu giếm trong đó.

Nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn khóc.

Cậu ôm đầu gối ngồi bên cạnh Tạ Thời Quân, giây phút dòng nước mắt đầu tiên trào ra khỏi vành mắt cậu lập tức rút cái gối sau lưng ra, vục mặt vào trong chiếc gối mềm mại.

"Tôi và anh ấy… bên nhau đã mười một năm rồi. Anh ấy có thể nói không yêu thì không yêu nữa, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không cam tâm. Tôi không thể nào yêu người khác được nữa, có phải buồn cười lắm không?"

Giọng nói pha lẫn tiếng khóc cách một lớp bông mềm nghèn nghẹn truyền vào tai Tạ Thời Quân.

"Có một lần tôi mơ thấy anh ấy trở lại tìm tôi, trong mơ tôi cho anh ấy một bạt tai, sau đó khóc lóc nói, em tha thứ cho anh."

"Sau khi tỉnh lại tôi cực kì sợ. Bởi vì tôi chợt nghĩ rằng, nếu như anh ấy thật sự trở về tìm tôi, có thể tôi sẽ thật sự tha thứ cho anh ấy… Thầy Tạ à, thầy nói xem, có phải tôi rất hèn mọn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!