"Tôi không giỏi làm báo cáo, nhưng hôn môi thì tạm ổn, thầy có muốn thử một chút không?"
Hướng Sơ nói xong thì không dám nhìn Tạ Thời Quân nữa, như thể đã rút hết sạch dũng khí, cứ cúi gằm đầu nhìn chằm chặp mũi giày.
Tạ Thời Quân đặt li cà phê trong tay xuống, độ ấm trên thành li hãy còn vương nơi lòng bàn tay. Anh bỗng chợt vươn tay nắn nhẹ sau cổ Hướng Sơ, đó là một động tác tương tự như trấn an động vật nhỏ.
Anh đáp rằng: "Được."
Hướng Sơ bị độ ấm áp lên sau cổ làm giật nảy mình, đột ngột rụt cổ lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tạ Thời Quân cao hơn cậu cả nửa cái đầu, nhìn từ góc độ của cậu, kính mắt của Tạ Thời Quân loáng thoáng phản quang, Hướng Sơ không lần ra cảm xúc trong ánh mắt của anh.
Cậu muốn đến gần thêm đôi chút, chí ít phải nhìn rõ xem biểu cảm của Tạ Thời Quân có đủ nghiêm túc hay không. Đương lúc hai tay cậu sắp sửa đặt lên bả vai anh, ngoài hành lang bỗng vọng đến tiếng trò chuyện của vài đồng nghiệp, ngày một gần, dường như họ cũng đang đi tới phòng trà.
Tim Hướng Sơ giật thót, tức thì lùi về sau một bước. Ngay sau đó cậu bị Tạ Thời Quân kéo tay trốn vào nhà kho bên cạnh.
Nhà kho rất hẹp, xung quanh chất đầy bàn ghế hỏng và máy móc thiết bị không dùng đến, hầu như chẳng có không gian để đứng. Tạ Thời Quân chỉ có thể che chở phần đầu Hướng Sơ, dẫn cậu chen chúc giữa một đống bàn ghế chồng chất.
Hơi thở của Hướng Sơ đã sớm rối loạn, eo cậu cấn phải góc bàn ở sau lưng có hơi đau, bèn không khỏi rên khẽ một tiếng.
Tạ Thời Quân nhạy cảm phát hiện, bèn ôm lấy eo Hướng Sơ để cậu cách cái bàn sau lưng ra xa một chút, và đồng thời cũng cách mình gần thêm một chút. Môi anh chừng như chạm lên vành tai Hướng Sơ, giọng nói trầm thấp hẳn đi.
"Cẩn thận."
Trong nhà kho chỉ có một ô cửa sổ nhỏ đã bị đống ghế chất cao che khuất. Trong không gian chật hẹp u ám, Hướng Sơ gần như chẳng thể động đậy, cậu áp sát lên người Tạ Thời Quân, cảm nhận lực tay siết chặt trên eo mình.
Bên ngoài các đồng nghiệp uống cà phê, trò chuyện về cuộc sống, than vãn về công việc. Cách một cánh cửa gỗ không khoá, cậu như thể bị nhốt ở trong này, nhưng cậu không muốn làm bất cứ hành động gì để giải cứu chính mình cả, trái lại còn cảm thấy ở trong này an toàn hơn. Ngu muội và đáng thương làm sao.
Hướng Sơ hạ mắt nhìn vạt áo của mình và Tạ Thời Quân, do tĩnh điện nên khoảng không giữa hai lớp vải bị rút đi triệt để, chỉ có thể dính liền vào nhau.
Chí ít là Tạ Thời Quân, không phải ai khác.
Cậu bỗng dưng nghĩ rằng, hay là để Tạ Thời Quân cứu cậu đi.
Âm thanh bên ngoài dần dần đi xa. Tạ Thời Quân buông Hướng Sơ ra, một tay vẫn ôm hờ sau eo cậu giúp cậu cách ra khỏi cái bàn phía sau. "Đừng sợ, bọn họ đi rồi. Chúng ta cũng ra ngoài thôi."
Hướng Sơ kéo tay phải của anh lại, nhìn bên dưới cổ tay áo len màu xanh đậm của anh lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng.
Tạ Thời Quân có vẻ như rất thích cách phối đồ này, hầu như ngày nào cũng mặc áo len và áo sơ mi, nom rất nho nhã và rất thanh lịch. Hứa Hoài Tinh thì không bao giờ mặc như vậy, ở bên ngoài giám đốc Hứa chỉ mặc suit ba mảnh, đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu lại thích nhìn Hứa Hoài Tinh mặc hoodie hơn, và thích Hứa Hoài Tinh của thời kì đó hơn.
Tạ Thời Quân không rút tay về, mặc cho Hướng Sơ càng nắm càng chặt. Anh thắc mắc hỏi: "Sao thế?"
Mũi Hướng Sơ cay xè, hiếm có người nói chuyện dịu dàng với cậu được như vậy lắm. Cậu là một cục đá lạnh ủ mãi không tan, chẳng có ai muốn chạm vào bằng lòng bàn tay mềm mại nhất cả.
"Thầy Tạ, đã có ai từng nói thầy rất dịu dàng chưa ạ…"
"Cảm ơn nhé. Tôi sẽ xem như là cậu đang khen tôi." Tạ Thời Quân khẽ cười, ngón cái m ơn trớn nốt ruồi lệ dưới khoé mắt cậu, "Sao lại khóc nữa rồi, cậu thế này tôi thật sự chẳng biết phải làm sao."
Hướng Sơ buông tay Tạ Thời Quân ra rồi sờ lên má mình, đầu ngón tay ướt nhẹp, cậu mới phát hiện mình đang khóc.
Đây là lần thứ mấy cậu khóc trước mặt Tạ Thời Quân rồi?
Lần thứ ba? Hay là lần thứ tư?
Cậu nghi có lẽ mình đã mắc phải một bệnh nghiện nào đó về mặt tâm lí, một khi bại lộ mặt xấu dưới lớp vỏ trai ra trước mặt người khác thì lần sau sẽ lại càng phơi bày chẳng buồn giấu giếm.
Này cũng tương tự như buông thả chính mình, nhưng lại không chỉ có mỗi vậy.
"Xin lỗi, tôi không nên tự tiện kéo cậu trốn vào đây. Chỉ là tôi nghĩ cậu sẽ sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy." Tạ Thời Quân nói, "Nhưng hình như tôi đã làm cậu hoảng sợ rồi, thứ lỗi cho tôi nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!