Hướng Sơ thức dậy trong cơn đau đầu như búa bổ, mở mắt ra lại trông thấy một căn phòng bày biện trang trí hoàn toàn lạ lẫm.
Cậu tìm thấy kính của mình trên tủ đầu giường, sau khi mang vào mới nhớ lại mọi chuyện.
Các mảnh vỡ kí ức dần dần ghép lại. Tối qua cậu hồn xiêu phách lạc đồng ý về nhà với Tạ Thời Quân, kết quả ngủ luôn trên xe từ bao giờ chẳng hay. Cậu cũng đến lạy chính mình, chả biết Tạ Thời Quân mang cậu xuống kiểu gì nữa.
Ở trong hoàn cảnh xa lạ khiến Hướng Sơ đứng ngồi không yên, cơ mà đi ra thì cảm thấy càng ngại hơn. Cậu cẩn thận lắng nghe, bên ngoài hình như không có tiếng động, có lẽ Tạ Thời Quân vẫn chưa dậy?
Hướng Sơ quyết định tạm thời nấp trong này một lát. Cậu thật sự chẳng biết mình nên đối mặt với Tạ Thời Quân thế nào nữa.
Cậu thoáng quan sát căn phòng này, giấy dán tường màu vàng nhạt, chăn ga gối nệm cũng cùng tông màu vàng nhạt, mang đến một cảm giác giản dị và ấm áp. Trên tường còn dán một bức tranh tập vẽ, trong tranh là một người lớn nắm tay một đứa nhỏ.
Phỏng chừng là do con gái của Tạ Thời Quân vẽ. Cô bé ấy còn thường hay tô đủ màu đủ sắc lên móng tay của anh nữa kia mà.
Nghĩ đến đây, Hướng Sơ sực nhớ ra điều gì đó. Cậu đưa mắt nhìn tay trái của mình, tim đánh thót, tức thì có cảm giác như rơi xuống hố băng.
Băng cá nhân trên ngón út tay trái của cậu rõ ràng không phải là miếng của hôm qua. Là mới được đổi.
Là Tạ Thời Quân.
Tạ Thời Quân nhìn thấy rồi.
Hướng Sơ ôm một tia hi vọng cuối cùng, chầm chậm bóc băng cá nhân ra, cầu nguyện sơn móng tay trên đó đã tróc ra hết rồi.
Sau đó khoảnh khắc cậu bóc băng cá nhân ra, một màu đỏ rượu tươi thắm be bé đập vào mắt cậu, không chốn che giấu dưới ánh mặt trời. Nó vẫn giữ nguyên hình dạng hoàn hảo như ban đầu, chả có lấy một tí sứt mẻ nào.
Hướng Sơ hoảng loạn cạy móng tay út, không có nước tẩy móng nên chỉ có thể miễn cưỡng cạy ra được một chút mảnh vụn màu đỏ.
Đam mê khó nói bị người khác phát hiện, cho dù là một người biết hay nhiều người biết thì cũng chẳng khác nào hành hình công khai đối với Hướng Sơ. Cậu đã bắt đầu vô thức run rẩy, thần kinh căng chặt, sắp không chịu nổi.
Điều càng khiến Hướng Sơ tuyệt vọng hơn là, cậu phát hiện vào lúc này, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại vẫn là Hứa Hoài Tinh.
Rõ ràng tối qua vừa bị người này châm chọc nhục mạ, thậm chí còn đứng trên cầu thề ngày nào cũng phải nguyền rủa người này, thế mà bây giờ cậu lại muốn nấp vào lòng hắn.
Cậu cũng biết không nên như vậy. Cậu cũng cảm thấy khinh thường chính mình.
Nhưng kí ức cơ thể không do não bộ kiểm soát. Nhu cầu cấp thiết mà cơ thể cậu đang kêu gào đòi hỏi bắt nguồn từ mỗi một lần được Hứa Hoài Tinh bảo bọc âu yếm trong quá khứ. Hoàng tử bé của cậu đã dịu dàng hôn lên khoé mắt cậu và bảo với cậu rằng: "Không sao, cứ giao hết cho anh, Tiểu Sơ đừng sợ."
Hướng Sơ bịt kín tai lại, tự nhủ với bản thân: Đã hết rồi, không còn nữa đâu, đừng nhớ nhung nữa.
Nhưng cậu vẫn chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc. Cậu ôm lấy đầu gối, vục mặt vào lòng bàn tay, cắn môi âm thầm rơi nước mắt.
Cậu nghĩ, sao lại thành ra thế này chứ, gạt đi lí do chia tay, sau khi chia tay Hứa Hoài Tinh cậu mới nhận ra rằng mình vô dụng đến dường nào. Rời khỏi tháp ngà, những điểm thiếu sót về mặt tính cách của cậu bị phóng đại lên vô số lần, thế nhưng cậu đã quen nấp dưới sự che chở quá đà, chẳng hề biết phải nên cải thiện như thế nào.
Cậu biết mình khóc lên nhất định trông ngu cực, ngặt nỗi chẳng sao dừng được. Bỗng chợt nhớ ra hôm qua cậu cũng khóc trước mặt Tạ Thời Quân, và không chỉ một lần.
Mãi đến khi khóc đủ rồi, Hướng Sơ mới có phản ứng tiếp theo, đó là trốn.
Cậu thấy một đôi dép ca rô đi trong nhà được đặt ở cạnh giường, mặt dép rất sạch sẽ, trông giống như là dép mới.
Tối qua cậu bất tỉnh nhân sự, không thể nào tự đi vào căn phòng này được. Tạ Thời Quân sắp xếp cho cậu xong xuôi còn có thể chú ý đặt một đôi dép mới ở cạnh giường, thậm chí cả hướng đặt dép cũng thuận tiện thích đáng. Theo Hướng Sơ thấy, người đàn ông này đã chu đáo đến một ngưỡng kinh khủng luôn rồi.
Chẳng qua điều này không phải điểm cộng đối với cậu, mà trái lại càng thêm khiến cậu muốn chạy trốn.
Cậu chẳng rõ tối qua Tạ Thời Quân đã làm một người bàng quan trong trạng thái như thế nào. Những hành động kì dị và hoang đường của cậu trong mắt Tạ Thời Quân, phải chăng đã bị trào phúng vô số lần, phải chăng đã bị xem thành chuyện cười dự định kể cho đồng nghiệp nghe vào giờ cơm trưa lần sau.
Hướng Sơ không thể nào ngồi yên được nữa. Cậu áp tai lên cửa nghe ngóng một lát, sau khi chắc chắn bên ngoài không có tiếng động mới dám he hé cửa ra một xíu.
Cậu rón rén bước ra khỏi phòng, không mang đôi dép lê Tạ Thời Quân chuẩn bị cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!