*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Vụn vặt 4 ❀
"Trân Trân."
1. Tình yêu đẹp nhất
Khoảng thời gian vừa đổi việc Hướng Sơ luôn vô cớ có cảm giác thất bại, thường cảm thấy bản thân chẳng được tích sự gì, cũng chẳng thể cởi mở hoà đồng với đồng nghiệp mới.
Hiện tại cậu đã có dũng khí để tiến về phía trước, nhưng khởi đầu hoàn toàn mới thế này vẫn là giày vò đối với cậu. Cậu không muốn mang năng lượng tiêu cực ở công ti về nhà, tuy cậu biết nếu nói với Tạ Thời Quân thì nhất định sẽ nhận được chiếc ôm dịu êm nhất thế giới, nhưng cậu vẫn cố chấp không nói như thể đang cố chứng minh rằng mình đã đủ mạnh mẽ, đã có khả năng tự mình vượt qua, không còn chỉ biết trông chờ Tạ Thời Quân đến cứu mình như trước nữa.
Buổi tối hôm nọ tăng ca xong, cậu bỗng dưng không muốn về nhà, bèn ngồi một mình trên ghế ở công viên suy nghĩ về những việc cậu đã làm không tốt hôm nay, những việc đó rõ ràng rất đơn giản nhưng cậu lại không làm được, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật thất bại. Rõ ràng cậu đã có được tình yêu của Tạ Thời Quân rồi, rõ ràng cậu mong muốn đạt được sự công nhận của Tạ Thời Quân, thế mà dường như cậu vẫn chẳng tiến bộ được chút nào cả.
Cậu rất ghét bản thân thế này.
Cậu không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của Tạ Thời Quân. Thậm chí cậu còn chẳng hề nhận ra rằng mình đang bướng bỉnh, cậu chỉ đơn giản là muốn ngồi một mình một lát thôi.
Mười một giờ đêm, Tạ Thời Quân tìm được cậu.
Khi đó cậu đang ngồi co người trên ghế, gõ chữ vào ghi chú trong điện thoại, liệt kê từng công việc mà ngày mai bất kể thế nào cũng phải làm cho xong. Viết xong dòng cuối cùng, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã ổn hơn, về nhà được rồi.
Sau đó cậu ngẩng đầu, trông thấy Tạ Thời Quân đang đứng dưới đèn đường.
Khoảnh khắc ấy cậu tưởng chừng như mình vẫn là đứa ngốc trên cầu đi bộ chờ một ai đó thu nhận, song điều khác biệt là, tình yêu của Tạ Thời Quân đã không còn là liều thuốc cứu mạng cậu nữa, mà là nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng tiếp sức cho cậu. Cậu biết mình có thể mạnh dạn tiến về phía trước, mạnh dạn thử phương hướng mới và thay đổi bản thân; những phút chốc cậu sợ hãi, đi không nổi và sắp gục ngã sẽ luôn có một người kề bên chống đỡ cho cậu.
Đây là tình yêu đẹp nhất.
Thấy sắc mặt Tạ Thời Quân tràn đầy lo lắng, Hướng Sơ lập tức hối hận vì đã không liên lạc với anh sớm hơn, để anh lo lắng cho mình nhiều thế này.
Cậu nhào vào lòng Tạ Thời Quân, dụi dụi bả vai anh: "… Anh tìm thấy em rồi."
Cậu hít hít mũi: "Em không sao, chỉ là… tăng ca áp lực quá thôi."
"Khuya thế này rồi còn không biết đường về nhà." Tạ Thời Quân phủ áo khoác lên người cậu, xoa khuôn mặt lạnh băng của cậu, nói bằng ngữ khí vừa nghiêm khắc vừa bao dung: "Cho dù có chuyện gì đi nữa thì về nhà cũng phải nói thật hết với anh."
Hướng Sơ cười kéo tay anh, áp vào lòng bàn tay ấm áp của anh một cách lấy lòng: "Em biết lỗi rồi, thầy Tạ tha thứ em đi."
Cậu thầm hứa đây thật sự là lần cuối cùng. Cậu phải tự tin về bản thân nhiều hơn, tin tưởng mọi thứ rồi sẽ dần tốt hơn. Cậu nhất định sẽ trở thành một Hướng Sơ xứng đáng để được Tạ Thời Quân yêu.
Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh về nhà với Tạ Thời Quân thôi.
2. Kem
Trên đường Tạ Thời Quân lái xe về nhà nhận được điện thoại của Hướng Sơ, cậu bảo rằng đã đến nhà trẻ đón Tạ Di An rồi, định dẫn Tạ Di An đi công viên thiếu nhi chơi một lát chờ Tạ Thời Quân đi ngang qua đón cả hai người luôn.
Tạ Thời Quân cười đồng ý, tiện thể hỏi Hướng Sơ tối nay muốn ăn gì. Hướng Sơ hãy chưa trả lời thì Tạ Di An đã giật lấy điện thoại, hỏi bố ơi con ăn một cây kem được hông.
Hôm nay nhiệt độ tăng lên hơn hai mười độ, Tạ Thời Quân suy nghĩ giây lát bèn đồng ý cho nó ăn một cây kem que nhỏ, nhưng không được ăn quá nhiều kẻo viêm họng.
Hai mươi phút sau, Tạ Thời Quân đến công viên thiếu nhi thì thấy Hướng Sơ với Tạ Di An mỗi người cầm một cây kem ốc quế to tướng, cùng ngồi trên xích đu thảnh thơi đung đưa.
Anh xuống xe đi tới, ngồi xuống trước xích đu cầm khăn giấy lau kem dính trên mặt Tạ Di An. Sau đó có hơi bất lực nhìn sang Hướng Sơ bên cạnh: "Không phải anh nói chỉ được ăn một cây kem que nhỏ thôi à?"
Tạ Di An nghe vậy quýnh lên, ân cần giơ tay lên cho bố nếm thử cây kem này ngon cỡ nào.
Vì tránh cho con nhóc này ăn quá nhiều kem một lần, Tạ Thời Quân bèn cắn một miếng rõ to.
"Quanh đây thật sự không có bán kem que, chỉ có loại này…" Hướng Sơ liếm môi, đưa kem đến bên miệng Tạ Thời Quân, "Ừm… Em cũng cho anh ăn một miếng, đừng giận nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!