*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Cầu hôn ❀
"Không biết Trân Trân của anh tính bao giờ mới lấy anh đây."
Hướng Sơ dừng xe, tháo dây an toàn, thấy Tạ Thời Quân không định nhúc nhích bèn rướn người qua tháo dây giúp anh, quả như dự đoán ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Cậu thầm nghĩ thế này là uống hết bao nhiêu chai rồi vậy, khẽ nhíu mày cài khuy áo khoác vào cho Tạ Thời Quân, nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Tối nay là đêm giao thừa, Tạ Thời Quân chẳng cách nào trốn được tiệc liên hoan của phòng thí nghiệm, vốn định mượn cớ lái xe để tránh uống rượu, nào ngờ có người biết chuyện bóc trần rằng "Dù gì thầy ấy kim ốc tàng kiều*, không phải lo không có người đến đón", lấy cớ đó trêu anh suốt cả đêm.
*kim ốc tàng kiều: giấu người đẹp trong nhà
Các đồng nghiệp như thể rốt cuộc đã nắm được thóp của Tạ Thời Quân, chuốc rượu anh liên tục. Tửu lượng của Tạ Thời Quân có tốt cách mấy cũng không kham nổi bị vây công, đến lúc liên hoan kết thúc bước chân đã hơi liêu xiêu, anh chỉ đành gọi Hướng Sơ đến lái xe thay.
Vừa lên xe là anh lập tức tháo kính ra, dựa lên ghế nhắm mắt thư giãn, giữ yên lặng suốt quãng đường. Lúc đến nơi, anh bỗng nhiên kéo lấy cổ tay Hướng Sơ: "Ngồi với anh thêm một lát đi."
"Đã khuya lắm rồi, về nhà thôi, An An đang ngủ một mình ở nhà đấy."
"Con nhóc đó ngủ say lắm, khỏi phải lo." Tạ Thời Quân nói đoạn lại nắm chặt hơn, "Ngồi với anh một lát đi, Trân Trân."
Hướng Sơ bất ngờ nghe ra một tí xíu nhõng nhẽo từ ngữ khí của anh, hết sức lấy làm lạ: "Thế mà còn nói chưa say, ăn vạ luôn rồi đây này."
"Không say thật," Tạ Thời Quân lắc đầu, "chỉ là vui quá thôi."
Hướng Sơ rút chìa khoá xe, hứng thú nhìn anh, hỏi: "Vui chuyện gì thế?"
"Vui vì… một năm qua, An An nhà ta lại cao lên nhiều, người lớn trong nhà vẫn khoẻ mạnh, sinh viên ở phòng thí nghiệm cũng rất phấn đấu, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió." Tạ Thời Quân say thật mà cũng vui thật, âm cuối đẩy cao toát lên vẻ ngốc nghếch hiếm thấy. Song nói đến đây anh chợt ngập ngừng: "Chỉ có một chuyện không được vui cho lắm. Năm mới sắp đến rồi, không biết Trân Trân của anh tính bao giờ mới lấy anh đây."
"Anh, anh đang cầu hôn đấy à?" Hướng Sơ ngẩn ngơ.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, thậm chí cậu còn từng mường tượng hình ảnh Tạ Thời Quân cầm nhẫn kim cương cầu hôn sẽ lãng mạn đến dường nào. Chẳng qua trạng thái bên nhau của họ đã quá tốt đẹp, nhiệt độ tình yêu vẫn đương đà nồng cháy, tình thân cũng đương đà vun đắp, chẳng còn đòi hỏi gì thêm nữa, thành thử nghi thức này dường như có phần dư thừa đối với họ.
Trước ngày hôm nay, Hướng Sơ vẫn cho rằng như thế.
Tạ Thời Quân cười nhẹ, nếp nhăn nơi khoé mắt rõ ràng qua từng năm. Người ta hay nói người dịu dàng sẽ được năm tháng ưu ái, song thời gian sẽ không cho anh mãi mãi tươi trẻ, mà sẽ lắng đọng thêm nhiều năng lượng dịu dàng nơi nếp nhăn. "Anh cứ nghĩ đợi thêm chút nữa, đợi khi anh chắc chắn bản thân có năng lực để lo cho em và An An bình an hạnh phúc cả đời thì hẵng chính thức cầu hôn em.
Tuy việc này có lẽ chỉ là một hình thức trong mắt người khác, chúng ta còn chẳng thể đăng kí kết hôn, nhưng anh nghĩ không thể cứ thề hẹn tuỳ tiện như vậy được."
"Anh nghĩ không được vội vàng, phải tiến hành từ từ, nhưng rồi lại sợ anh già đi quá nhanh."
Hướng Sơ vừa cảm động vừa không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Tạ Thời Quân có say hay không, trần đời cậu chưa từng thấy có con ma men nào nói chuyện logic thế này cả. Cơ mà hình như cậu đã lờ mờ ngộ ra điều gì… Tạ Thời Quân đang mượn rượu lấy can đảm thổ lộ với cậu.
Không phải anh không muốn tờ giấy chứng nhận kết hôn đó, không phải anh cho rằng không cần thiết, mà anh chỉ đang đợi chờ thời cơ chín muồi nhất. Hướng Sơ càng nghĩ càng đau lòng, nghẹn ngào hỏi: "Anh thật sự nghĩ như vậy ư?"
"Anh luôn nghĩ mình nhìn nhận việc đời rất lạc quan, chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình cũng sẽ sợ già." Tạ Thời Quân nhìn cậu cười, cậu chẳng lần rõ đó là men say hay yêu chiều, "Năm nay là anh bốn mươi tuổi rồi, bảo bối, mau mau gả cho anh đi, anh không chờ được nữa rồi."
Hướng Sơ có cảm giác như mình đang mơ. Mấy năm qua, cậu đã quen với việc đón nhận bao dung và cảm giác an toàn dồi dào vô tận từ anh người yêu lớn tuổi, lại chưa bao giờ nghĩ rằng, anh người yêu của cậu cũng sẽ buồn rầu và lo âu. Tạ Thời Quân rõ ràng đã tốt đến vậy rồi mà lại vẫn có cảm giác tự ti thừa thãi và đáng yêu chỉ vì yêu một Hướng Sơ không đủ tốt.
Song thật ra đây là sự công nhận cao nhất đối với cậu mà, nhỉ?
"Hằng ngày soi gương nhiều vào đi thầy Tạ, anh có già rồi cũng chỉ càng hấp dẫn hơn. Bốn mươi tuổi thì sao chứ, em cũng ba mươi tuổi rồi đó thôi, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau già đi rồi mà…"
Chưa nói dứt lời thì đã bị Tạ Thời Quân đè sau cổ hôn, anh hôn rất mạnh, như thể đang trừng phạt Hướng Sơ tự tiện chuyển chủ đề. Mùi rượu trong miệng anh làm Hướng Sơ hơi choáng váng. Đến khi hoàn hồn lại, Tạ Thời Quân đã tháo kính của cậu ra, cụng chóp mũi cậu, khẽ giọng bảo: "Ngoan, đồng ý anh đi."
Chẳng có quỳ một chân, chẳng có trao đổi nhẫn, thậm chí Hướng Sơ còn thấy hơi buồn cười. Cậu dám chắc sáng mai Tạ Thời Quân tỉnh rượu rồi sẽ rầu rĩ lắm cho xem, có khi còn thấy ngượng mà lảng tránh cậu nữa.
Nhưng mà lời đã nói ra thì chẳng thể nuốt vào được, cậu sẽ không xem như chưa có gì xảy ra đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!