*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Tết Đoan Ngọ – Sinh nhật Hướng Sơ 2020 ❀
Tôi ước… có thể tiếp tục giống như hiện tại… là đã đủ rồi.
Cuối tháng 6 là lúc Tạ Thời Quân bận nhất.
Thi kết thúc môn, bảo vệ khoá luận, tổng kết dự án dồn vào cùng một lúc, anh lại chưa bao giờ bỏ bê sinh viên, luôn chỉ dẫn tận tay tận tình, thường xuyên sửa luận văn cho sinh viên đến nửa đêm. Hướng Sơ muốn khuyên anh nghỉ ngơi nhưng chính cậu lại hiểu tính cách của anh hơn ai hết, chỉ có thể pha một li trà, bóp vai cho anh.
Đã quá mười hai giờ đêm, Tạ Thời Quân vẫn đang trả lời email của sinh viên trong phòng làm việc. Hướng Sơ đẩy cửa đi vào đặt một li nước ấm trên bàn, đoạn vòng đến sau lưng Tạ Thời Quân ôm cổ anh.
"Thầy Tạ vẫn chưa ngủ à?"
Tạ Thời Quân mặc một chiếc áo phông trắng cổ tròn đơn giản, cùng kiểu với chiếc áo phông đen trên người Hướng Sơ. Kể ra cũng trẻ con lắm, đây là đồ gia đình mà Hướng Sơ mua online dạo trước, tham khảo ý kiến của Tạ Di An, cuối cùng chốt bộ này – trên áo của Tạ Thời Quân in "người chăn nuôi", trên áo của cậu và Tạ Di An in hai chú heo một lớn một nhỏ.
Thật ra rất hiếm khi thấy Tạ Thời Quân ăn mặc tuỳ ý như vậy, lúc anh làm việc thường chỉ mặc áo sơ mi quần tây, thu đông thì khoác thêm một chiếc áo len, đa số là màu xám đậm hoặc màu xanh đen già dặn, đây cũng trở thành ấn tượng đầu tiên của Hướng Sơ về anh. Về sau cậu dần dà nhận ra, lúc dạy học Tạ Thời Quân sẽ vô cùng chú ý hình tượng, dường như nó đã thành thói quen ăn sâu qua nhiều năm, thậm chí còn có tí cố chấp. Mà cậu thì lại rung động trước những chi tiết nhỏ đáng yêu trên người Tạ Thời Quân nữa rồi.
Tạ Thời Quân nghiêng đầu, đôi môi vừa khéo chạm lên cổ tay Hướng Sơ: "Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh ngủ sau."
"Ồ, được thôi." Hướng Sơ nói vậy nhưng vẫn tiếp tục ôm Tạ Thời Quân, không có ý định dời bước về ổ.
Tạ Thời Quân trả lời email cuối cùng xong, Hướng Sơ vẫn bám trên lưng anh. Anh có xíu bất lực vỗ cánh tay Hướng Sơ, bảo: "Ngồi xuống đây."
Trong phòng làm việc chỉ có một cái ghế, còn ngồi đâu được nữa.
Hướng Sơ không chút do dự đặt mông ngồi lên đùi Tạ Thời Quân, vì tránh chắn màn hình máy tính còn ngoan ngoãn co người lại, tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại: "Nếu em ngủ rồi thì anh phải bế em về phòng đó nha."
Kết quả, cậu không những không ngủ mà trái lại càng lúc càng tỉnh táo, bắt đầu giúp Tạ Thời Quân soát lỗi luận văn cho sinh viên.
Hướng Sơ đè bàn tay chuẩn bị lăn chuột của Tạ Thời Quân lại, chỉ vào màn hình nói: "Ấy, đợi đã, công thức này viết sai rồi, a ở đây là vector, phải in đậm chứ."
Tạ Thời Quân nhìn kĩ lại, đúng là sai thật. Anh đánh dấu ghi chú, sau đó thơm lên mặt Hướng Sơ như khen thưởng: "Em tinh mắt thật."
Bởi vì cùng chuyên ngành nên hai người họ cùng đọc luận văn như này lại dẫn ra không ít chuyện thú vị, tốc độ cũng nhanh hơn. Lật đến trang lời cảm ơn cuối cùng, Hướng Sơ cười ngặt nghẽo. Dám cá là bạn sinh viên này ngây thơ tưởng rằng thầy sẽ không đọc đến phần cảm ơn đâu nên mạnh dạn bung lụa nghĩ gì viết nấy, tâng bốc Tạ Thời Quân lên tận mây xanh.
Cậu nén cười, đọc rành rọt từng câu từng chữ cho Tạ Thời Quân nghe: "Thầy Tạ là giảng viên nghiêm túc và có tâm nhất mà em từng biết, không những vậy, thầy dốc lòng nghiên cứu khoa học đến nay mà vẫn không hói, vẫn giữ thân hình cao ráo, làm em thường xuyên hét lên "aaa thầy đẹp trai quá" và giơ cao meme "fan cuồng của thầy Tạ"."
"Đương nhiên mấy dòng bên trên chỉ là nói đùa thôi. Ở đây em xin chân thành cảm ơn sự chỉ dẫn tận tình của thầy Tạ. Em rất lấy làm may mắn khi có thể gặp được một giảng viên tốt như thầy ở giai đoạn cuối cùng của quãng đời sinh viên này."
Đọc xong, Hướng Sơ đánh cái ngáp, đứng dậy đổi phía khác ngồi xuống, cả người lười nhác nằm rúc trong lòng Tạ Thời Quân. "Thầy Tạ tốt thật đó, những người gặp được thầy ấy đều rất may mắn." Cậu chanh chua nói tiếp: "Nhưng mà, thầy ấy đã là của em rồi."
"Ừ, của em."
Tạ Thời Quân cười ôm chặt cậu, bao mỏi mệt bận rộn cả ngày dài thoắt chốc biến tan. Trẻ nhỏ trong nhà thỉnh thoảng nghịch ngợm, trẻ lớn thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng chính bởi những điều không hoàn hảo này đã góp phần làm cuộc sống của anh trở nên trọn vẹn.
Sau cùng Hướng Sơ vẫn được Tạ Thời Quân bế về. Từ phòng làm việc đến phòng ngủ chính phải đi qua phòng khách và phòng trẻ con, suốt quãng đường cậu chẳng hề chịu yên. Cậu tháo kính của Tạ Thời Quân ra, ôm mặt anh hôn, chỉ tiếc là còn chưa kịp phát huy đã bị anh đè lên xô pha.
Phòng khách không bật đèn, hai người lặng lẽ hôn nhau trong bóng tối. Hướng Sơ bị bàn tay chờn vờn ở cạnh eo làm cho hơi rạo rực, song Tạ Di An đang ngủ ở ngay phòng bên cạnh, cậu lo mình mở miệng sẽ phát ra vài tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, thành thử chỉ dám duỗi tay vào vạt áo phông của Tạ Thời Quân, cảm nhận cơ lưng rắn chắc của anh. Tạ Thời Quân cười khẽ, cắn nhẹ cánh môi dưới của cậu, nhưng sau đó không có ý định tiếp tục làm sâu hơn.
Gần đây họ đều rất bận, đã có một khoảng thời gian không ái ân thân mật rồi, ngặt nỗi ngày mai còn phải đi làm, chẳng có thời gian cho chuyện đó. Hướng Sơ dĩ nhiên hiểu rõ, chỉ để mặc Tạ Thời Quân đè trên người mình, hưởng thụ môi hôn ấm nồng. Lát sau, cậu sực nhớ ra điều gì, nhẩm tính ngày, bèn hỏi: "Đến Tết Đoan Ngọ là anh đã hết bận rồi phải không?"
Kể ra cũng rất khéo, sinh nhật của cậu là ngày 25 tháng 6, năm nay trùng với Tết Đoan Ngọ.
"Ừm, muốn ra ngoài chơi không?" Tạ Thời Quân ngồi dậy khỏi người Hướng Sơ rồi lại bế cậu lên đùi mình, mặt đối mặt ôm nhau, "Dẫn em với An An đi leo núi? Hay đi biển gần hơn?"
Hướng Sơ lắc đầu: "Trời nóng quá, nghỉ ở nhà còn khoẻ hơn, em thấy dạo này anh gầy đi luôn rồi." Kính của Tạ Thời Quân đã bị cậu tháo ra từ nãy, cậu sờ đến dưới mắt Tạ Thời Quân, dù trong bóng tối không nhìn rõ nhưng vẫn có thể tưởng tượng được quầng thâm đọng dưới mắt anh vì phải thức khuya mấy ngày nay. Cậu ngả lên bờ vai rộng của anh, hỏi: "Anh có mệt không?"
Tạ Thời Quân lập tức trả lời không chút nghĩ ngợi: "Không mệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!