*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❀ Tết Thiếu nhi 2020 ❀
"Chúc bé con Trân Trân của anh, Tết Thiếu nhi vui vẻ."
Tạ Thời Quân đi công tác một tuần, trong nhà thiếu đi mất trụ "cơm", nhiệm vụ lo ba bữa cho Tạ Di An đành phải rơi lên vai Hướng Sơ.
Thời gian qua Hướng Sơ học nấu ăn với Tạ Thời Quân nên giờ cũng đã có thể làm ra ba món một canh ra dáng ra hình, chay mặn cân đối. Mặc dù thường xuyên nấu được giữa chừng lại luống cuống quăng sạn, gọi điện thoại hỏi Tạ Thời Quân dầu hào để ở đâu.
Hôm Tạ Thời Quân về vừa đúng ngày 31 tháng 5, trước ngày Quốc tế Thiếu nhi. Anh mang quà về cho Tạ Di An là một chiếc váy bồng công chúa màu hồng phấn. Anh hứa với Tạ Di An là sáng ngày mai sẽ nhận được quà, thành công khiến bạn nhỏ hiếu động nằm lên giường sớm, không lâu sau đã mỉm cười đi vào mộng đẹp.
Tạ Thời Quân vốn tưởng rằng mình đi vắng một tuần thì trong nhà chắc chắn sẽ thành bãi chiến trường, nào ngờ Hướng Sơ lại dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng ngăn nắp, chỉ có một thứ duy nhất khác lạ là – trong nhà bỗng nhiên có rất nhiều sữa canxi AD.
Anh hỏi Hướng Sơ ở đâu ra, Hướng Sơ nói: "An An thích uống sữa, đúng lúc siêu thị giảm giá nên em mua nhiều chút để dành."
Cũng biết hưởng thụ lắm nhỉ, Tạ Thời Quân thầm nghĩ. Ngay sau đó anh thấy Hướng Sơ bẻ một lốc sữa AD mới, đâm ống hút vào. Tạ Thời Quân nhướng mày, bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc là bạn nhỏ nào thích uống sữa ở đây: "Vậy sao em cũng…"
"Thật ra sữa này cũng ngon lắm." Hướng Sơ nói đoạn hút một ngụm sữa, sau đó giơ tay lên đưa ống hút đến bên miệng Tạ Thời Quân, "Anh muốn uống thử không?"
Tạ Thời Quân lại bị một giọt sữa vương trên khoé miệng cậu thu hút sự chú ý, yết hầu bất giác nhúc nhích, đến khi Hướng Sơ lại đưa ống hút đến gần thêm một chút anh mới hoàn hồn, cúi đầu ngậm ống hút uống thử một ngụm.
Hướng Sơ nhìn anh nuốt xuống với vẻ mặt đầy mong chờ, hỏi: "Thế nào, ngon hông?"
Tạ Thời Quân ngó thấy dấu răng của người nào đó trên ống hút bèn bật cười: "Vị của con nít." Nói đoạn anh hôn Hướng Sơ, âm thầm cuỗm đi giọt sữa trên khoé môi cậu.
Mười giờ rưỡi tối, Hướng Sơ dựa lên vai Tạ Thời Quân đánh ngáp, kể với anh những chuyện xảy ra ở công ti trong tuần này. Tạ Thời Quân ôm cậu lắng nghe, thỉnh thoảng cho cậu những kiến nghị đúng trọng tâm vấn đề.
Không lâu trước Hướng Sơ đã nghỉ công việc khô khan nhàm chán ở viện nghiên cứu, vào một công ti tư nhân làm phát triển kĩ thuật. Mặc dù áp lực rất nhiều, nội dung công việc, quan hệ đồng nghiệp, thậm chí chế độ làm việc và nghỉ ngơi, mọi thứ đều phải thích ứng lại từ đầu, song đây là bước đầu tiên để cậu ra khỏi vùng an toàn, Tạ Thời Quân cũng hết mực ủng hộ, vì vậy cậu chấp nhận đi thử.
Hướng Sơ kể hết chuyện của một tuần vừa qua, chẳng rõ cớ sao bỗng có hơi chán chường, bèn dụi vào hõm cổ Tạ Thời Quân, nghèn nghẹn nói: "Em cứ kể với anh mấy chuyện này, có làm anh thấy áp lực không?"
"Làm gì có, anh mong sao em kể với anh nhiều hơn nữa, có chuyện gì cũng không được giấu." Tạ Thời Quân xoa bóp sau cổ cậu tựa vỗ về động vật nhỏ, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, em đã làm rất tốt rồi, nên khen thưởng mới phải."
Hướng Sơ ngẩng đầu lên khỏi lòng anh: "Vậy anh muốn thưởng gì cho em đây?"
Tạ Thời Quân vén mấy cọng tóc loà xoà trước trán Hướng Sơ ra, đáp xuống một nụ hôn thuần khiết không pha tạp bất kì hàm ý tình sắc nào: "Này đã đủ chưa?"
"Hình như không đủ lắm."
Trong chăn vang lên tiếng động sột soạt, Tạ Thời Quân vốn không chú ý lắm, thế nhưng nửa phút sau, đứa bé hư đốn nào đó hất chăn ra, ngồi bệt lên người anh.
Tạ Thời Quân nâng cặp mông được bao bọc trong quần lót trắng lên, xấu tính xoa bóp, xác nhận lượng thịt mình nuôi ra vẫn rất có thành tựu. Tạ Thời Quân vỗ nhẹ cánh mông đã căng mọng hơn hẳn một năm trước, hỏi: "Sao lại không mặc quần?"
Dạo này Bắc Kinh đang nóng lên, nhưng ban đêm vẫn còn se se lạnh. Hướng Sơ ngang ngược nói: "Nóng quá, vừa cởi ra rồi."
Tạ Thời Quân cố ý gặng: "Ồ? Đã nóng còn tới xáp vào anh? Không chê nóng à?"
"Không chê." Hướng Sơ ôm lấy cổ anh, "Nhớ anh."
Cậu lại gọi: "Thầy Tạ ơi."
Ánh mắt Tạ Thời Quân thoáng tối đi, bàn tay nâng cánh mông cũng bất giác tăng thêm lực.
Ở chung với Hướng Sơ lâu ngày, cách cả hai đối xử với nhau cũng càng tuỳ ý. Hiện giờ Hướng Sơ rất ít khi gọi anh là thầy Tạ, thi thoảng gọi cũng chỉ để vui đùa, chỉ có lúc nhờ anh mới chịu ngoan ngoãn, biết gọi "Thời Quân" là có thể đổi lấy ích lợi.
Cách gọi thầy Tạ này chợt làm anh nhớ đến trước kia.
Nhớ đến nhà kho phủ đầy bụi, nhớ đến bao cao su bị bỏ lại ở kẹt xô pha, nhớ đến ga giường màu trắng không vương một hạt bụi ở khách sạn, nhớ đến hai chiếc kính mắt ở hai bên tủ đầu giường đối diện nhau cách một chiếc giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!