Lúc đi cạnh Tạ Thời Quân Hướng Sơ luôn nảy sinh vô vàn ảo tưởng không thiết thực, ví như ánh nắng miễn phí, ánh trăng giảm giá. Tất thảy những điều tuyệt vời đều có thể dễ dàng nắm vào trong tay, ngay cả những con quái vật xi măng cốt thép xung quanh cũng sẽ khom lưng trước mặt cậu, thoả mãn độ cong mềm mại mà cậu mong muốn.
Cả hai cùng nhau đón gió đêm, nắm tay dạo bước về nhà và có thể dừng chân hôn nhau bất cứ lúc nào. Cậu đoán chừng cảnh tượng này nhất định đã diễn đi diễn lại vô số lần trong giấc mơ của cậu rồi nên giờ đây mới thực hiện tự nhiên được như thế.
Lúc vào nhà thế mà Hướng Sơ vẫn có hơi chưa bõ thèm. Hướng Sơ thay dép, hỏi Tạ Thời Quân: "An An lại ở nhà bà nội nữa à anh?"
"Đừng nhắc đến nó nữa, dạo này con nhóc đó chê anh, đi du lịch do nhà trẻ tổ chức với bà nội nó rồi, tuần sau mới về."
Hướng Sơ bị biểu cảm cô đơn của anh chọc cười, bèn bước đến ôm lấy cổ anh: "Không sao, nó chê anh thì còn có em mà, em mê anh còn không kịp."
"Ồ?" Tạ Thời Quân nắm sau eo cậu, trêu cậu rằng: "Mê cỡ nào nhỉ?"
Hướng Sơ ngẫm nghĩ đoạn đáp: "Mê đến muốn gặp anh mỗi ngày, hôn anh mỗi ngày, ngủ với anh mỗi ngày."
"Nghe có vẻ không khó lắm," Tạ Thời Quân bật cười, cúi đầu cụng chóp mũi cậu, xà nẹo đủ rồi bèn bế bổng cậu lên đi tới phòng ngủ, "có thể thực hiện được. Bây giờ trước tiên chúng ta đi ngủ."
Trêu đùa thì trêu đùa vậy chứ thú thật khi hay tin mấy ngày nay Tạ Di An sẽ không ở nhà Hướng Sơ đã thầm thở phào. Bởi lẽ từ đây cậu phải làm mẹ kế của người ta thật rồi, vả lại còn chưa biết bà nội của cô bé có chấp nhận hay không nữa, thành thử trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Cơ mà tạm thời cậu quyết định sẽ không băn khoăn về vấn đề này.
Tắm rửa sơ qua xong, Hướng Sơ mặc đồ ngủ của Tạ Thời Quân khoanh chân ngồi trên giường trong phòng ngủ chính, chốc thì nằm xuống lăn lộn chốc thì ngồi bật dậy. Trong lòng dâng lên một cảm giác rất không chân thật, từ lần đầu tiên qua đêm ở nhà Tạ Thời Quân đến nay còn chưa tới năm tháng mà cậu đã không cần câu nệ như khách, cũng không cần e thẹn như tình nhân ngoài luồng nữa. Dường như cậu đã sở hữu trong tay giấy chứng nhận do đích thân Tạ Thời Quân đóng dấu vậy.
Vừa hay Tạ Thời Quân vệ sinh xong ra khỏi phòng tắm, cậu bèn vẫy tay gọi Tạ Thời Quân lại đây: "Thầy Tạ véo em một cái đi."
Tạ Thời Quân mặc đồ ngủ cùng kiểu nhưng không cùng màu với cậu. Anh ngồi vào cạnh giường, buồn cười nhìn cậu: "Véo chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng được hết."
Tạ Thời Quân mỉm cười không đáp. Sau giây lát, anh giữ cằm cậu, bóng dáng chầm chậm hoà thành một. Anh vừa hôn m út vừa dần đẩy Hướng Sơ nằm ngửa ra giường, ngay khi đầu Hướng Sơ vừa chạm phải gối anh bèn duỗi tay tắt đèn ngủ đi.
Xung quanh sa vào tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng áo quần cọ xát và tiếng môi lưỡi quấn quýt. Tạ Thời Quân cứ như thể muốn ăn bù vị ngọt trước đó hãy chưa bõ thèm trong vòng một lần, khiến cho Hướng Sơ không thở nổi. Nụ hôn chưa kết thúc Hướng Sơ đã rỉ ra tiếng ưm ư kháng cự. Cậu phải đẩy vai anh mới chịu dừng lại.
Hướng Sơ chậm chạp phản ứng lại: "Ơ không phải, em bảo anh véo em cơ mà?"
"Hôn cũng như thế thôi mà, phải cho em biết đây không phải mơ." Tạ Thời Quân nằm kế bên cậu, nhịp nhàng vỗ cậu cách chăn bông cứ như chẳng thể bỏ được thói quen dỗ trẻ con vậy. "Với cả không chỉ mỗi em cần xác nhận, anh cũng cần nữa, anh sợ sáng mai thức dậy Trân Trân của anh chẳng thấy đâu mất. Thế nên cho anh hôn nhiều một chút, đừng chê anh phiền mà, nhé?"
Hướng Sơ nhìn anh hồi lâu trong bóng tối, đột nhiên kéo chăn lên trùm kín mặt, nói với giọng lùng bùng: "Thầy đừng nói nữa… Em tiêu hoá một lần không hết."
Trái tim sẽ quá tải mất.
Qua chốc lát sau, Tạ Thời Quân đào cậu ra khỏi chăn, chải vuốt tóc mái rối bù cho cậu. Nhìn đôi mắt cậu nhắm tịt vẫn khẽ rung, anh không vạch trần mà chỉ khẽ bảo: "Ngủ ngon nhé, Trân Trân."
Ba giờ đêm, Hướng Sơ vẫn trằn trọc không sao ngủ được, nhịp tim vẫn không sao khôi phục về tốc độ bình thường vì quá đỗi hưng phấn. Cậu ôm chăn nghĩ, tất cả là tại Tạ Thời Quân, sao lại nói nhiều lời tình tứ như thế trước khi ngủ chứ, chắc chắn là rắp tâm muốn làm cậu mất ngủ chứ gì.
"Không ngủ được à?" Tạ Thời Quân ôm chầm cậu từ phía sau, khẽ ngửi hương trà của sữa tắm nơi cổ cậu, "Có muốn uống sữa nóng không?"
Hướng Sơ bị anh làm hơi nhột, khẽ rụt cổ, lẩm bẩm đáp: "Không cần, em có phải An An đâu mà cũng uống sữa trước khi ngủ…"
Tạ Thời Quân ôm cậu cười một lúc, sau đó bèn đứng dậy bật đèn, đến nhà bếp hâm sữa bằng nồi sữa chuyên dụng của Tạ Di An, chẳng mấy chốc sau đã bưng một li sữa với độ ấm vừa phải vào phòng ngủ.
"Cả Trân Trân và An An đều là bảo bối của anh, không thể phân biệt đối xử được."
Hướng Sơ nhận lấy li thuỷ tinh bằng hai tay, nhấp thử một hớp sữa, đoạn ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Quân hỏi: "Anh, anh thật sự tính gọi em… là Trân Trân luôn đó à?"
Tạ Thời Quân đứng ở cạnh giường, đáp: "Hửm? Em không thích ư?"
"Em…" Hướng Sơ có hơi ngại ngùng, do dự chốc lát bèn ngửa đầu uống hết li sữa, nom hệt dáng vẻ uống cạn rượu vứt chén trước khi lên đường. Cậu đặt cái li rỗng xuống rồi bước đến ôm eo Tạ Thời Quân, úp mặt vào trước ngực người đàn ông, thì thầm: "Em thích lắm."
Giọt sữa vương nơi khoé miệng bị đầu lưỡi Tạ Thời Quân li3m đi. Dấu chấm kết thúc của ngày đầu tiên yêu nhau là một nụ hôn thơm mùi sữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!