Chương 20: (Vô Đề)

Giữa tháng 3, Tạ Thời Quân quyết định dẫn người nhà đi du xuân vào cuối tuần, cũng mời cả Hướng Sơ đi cùng.

Hướng Sơ nào dám mặt dày xen vào tiệc gia đình nhà người ta. Hôm thứ Sáu sau khi tan làm, cậu vòi Tạ Thời Quân một nụ hôn và ướm hỏi anh có thể mang quà về cho mình không bằng ngữ khí nũng nịu.

"Em muốn thầy mang quà về cho em."

Tạ Thời Quân đồng ý, kế đó nghiêng người thơm bé hư hay thích vòi kẹo với người lớn này.

Chiếc xe dừng dưới lầu nhà Hướng Sơ, cây cối xung quanh trụi lủi chẳng có tác dụng che chắn. Tạ Thời Quân biết không thể quá trớn, chỉ ngậm đôi môi mong manh nọ m út hôn một lúc, làm nó căng mọng hơn bằng nhiệt độ thân mật. Kế tiếp anh gãi nhẹ cằm Hướng Sơ, chầm chậm tách môi ra chuẩn bị kết thúc nụ hôn này.

Song Hướng Sơ lại không nỡ dừng.

Cậu vẫn bám riết ngậm lấy đầu lưỡi Tạ Thời Quân không cho anh đi, trong họng phát ra tiếng hừ khẽ bất mãn, nằng nặc đòi Tạ Thời Quân phải chiều theo ý cậu. Hôn được một lúc, khuy áo của Tạ Thời Quân bị cậu tháo ra, cậu trông thấy bộ dạng vồ vập của mình trong con ngươi đen sẫm của người đàn ông.

Ánh sáng bên ngoài ngày một u tối, đèn đường bỗng chốc sáng lên. Bàn tay cậu lần đến đũng qu@n Tạ Thời Quân và đặt lên phần nhô cao ở nơi ấy, cậu li3m môi bảo: "Em muốn l@m tình với thầy."

Suýt tí nữa đã làm loạn trong xe, mỗi tội bên cạnh không có bao cao su.

"Bé ngoan phải học cách nhẫn nại." Tạ Thời Quân bảo.

Hiển nhiên, âm giọng trầm khàn thấm đẫm tình d*c chẳng hề chứa sức thuyết phục, vả lại thứ đã c**ng cứng của anh hiện còn đang đóng vai "con tin". Hướng Sơ luồn vào qu@n lót của anh, ngón tay khoanh hờ lấy d**ng v*t. Cậu nói với anh rằng, muốn ăn nó, muốn bị nó đâm vào, muốn thoải mái. Cậu tự mình ảo tưởng một phen giao cấu sung sướng, ý đồ dùng ngôn từ khêu gợi tình sự, thủ đoạn không quá cao minh, thậm chí còn lộ ra vẻ ngây ngô vụng về.

Khốn nỗi thứ ấy của anh vẫn quá dễ bị lung lay, hơn nữa dưới sức khêu gợi của ngôn từ, phần đỉnh đỏ sậm càng thêm căng to. Mùi hương hormone nồng đậm trong không khí tựa tín hiệu phát ra trước khi con thú đực rồ lên cắn xé cướp đoạt. Cảm quan Hướng Sơ nhạy bén phát hiện, để rồi chúng khơi dậy nỗi niềm vốn đã nôn nao của cậu không ngừng sôi sục, c ăng trướng.

Tạ Thời Quân không đủ chính kiến và kiên định để chối từ, chỉ đành bất lực thở dài, cam chịu mặc cho trò hề này càng lúc càng lố bịch.

Không phải anh không nghĩ đến việc lên nhà Hướng Sơ "ngồi một lát", sau đó thong thả trừng phạt bé hư trêu ghẹo anh bất kể địa điểm này, nhưng Hướng Sơ lại lắc đầu nói trong nhà rất lộn xộn, sợ anh chê. Tạ Thời Quân biết căn nhà ấy là nơi Hướng Sơ và Hứa Hoài Tinh từng sinh sống trước kia, vậy nên anh tôn trọng suy nghĩ của Hướng Sơ, cũng không hỏi gì thêm.

Ngặt nỗi lúc lâu sau, anh hết sức nghi ngờ đây là bẫy rập của bé hư, tấm lòng thương xót của anh đã trở thành nhược điểm trong tay bé hư.

Nhân lúc Tạ Thời Quân không chú ý, Hướng Sơ thả lưng ghế lái xuống. Khi Tạ Thời Quân mất phòng bị nằm ngửa ra, cậu bèn bò từ ghế phó lái lên người anh, nhanh chóng c ởi quần mình ra.

Hành động đâm đãng chợt khựng lại, Hướng Sơ mím môi liếc nhìn Tạ Thời Quân, rõ ràng đang làm chuyện xấu mà ánh mắt lại rất ư vô tội. Tạ Thời Quân hoàn toàn chịu thua. Anh tháo kính của Hướng Sơ ra rồi tháo kính của mình ra, trông thấy khoé mắt của cậu đã nhuốm sắc đỏ n*ng tình, ngón tay bèn vô thức đưa lên vuốt v e. Anh đùa cợt bảo: "Tiểu Sơ càng ngày càng to gan ra rồi, cứ thèm suốt thôi, phải không nhỉ?"

Đến nước này, Hướng Sơ đã chẳng biết xấu hổ là thứ gì nữa rồi. Cậu thừa nhận rằng quả thật mình đang rất thèm, không những thèm d**ng v*t của Tạ Thời Quân mà còn thèm tình yêu của Tạ Thời Quân.

Cậu khăng khăng tách hai thứ đó ra xem, muốn chiếm tất cả làm của riêng.

Hướng Sơ không nói năng gì luồn tay vào qu@n lót vuốt v e vài cái, kế tiếp kéo qu@n lót xuống, d**ng v*t từ mép quần bật ra, dè dặt dựng đứng. "Chào thầy Tạ đi." Cậu lẩm bẩm một câu, Tạ Thời Quân còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong đó thì cậu đã ưỡn eo kề vào thứ đó của Tạ Thời Quân, để hai quy đ@u ướt át dính liền vào nhau cọ xát.

Hai cây d**ng v*t an ủi cho nhau, kh0ái cảm bị cảm giác mới lạ phóng đại. Hướng Sơ chống lên ngực Tạ Thời Quân, mông uốn éo bừa bãi trên đùi anh, cọ quần tây vang lên sột soạt.

Cậu cúi gằm đầu tựa một con nghiện tình d*c đáng thương, van xin Tạ Thời Quân khoả lấp hố đen d*c vọng nơi đáy lòng cậu. Song cậu lại chẳng hề tự ti, chỉ chăm chăm lần tìm góc độ làm mình thoải mái nhất, d**ng v*t của Tạ Thời Quân trở thành món đồ chơi để cậu phục vụ chính mình, quy đ@u to tròn rỉ nước là chốt mở d*c vọng của cậu, chỉ cần ưỡn eo chạm vào cọ xát một chút là khoé mắt xếch lên ấy sẽ đỏ thêm một phần.

Áo sơ mi trắng của Hướng Sơ mặc lâu ngày, lớp vải càng giặt càng mỏng, che không nổi cặp vú tham lam đang âm thầm nhô hai núm be bé lên áo sơ mi. Cậu kéo tay Tạ Thời Quân đặt lên trước ngực mình.

"Ưm… muốn thầy sờ chỗ này của em."

Tiếng th ở dốc rõ mồn một trong khoang xe nhỏ hẹp, Tạ Thời Quân chỉ đành sờ lên. Anh chợt nhận ra hình như chỉ có mỗi mình anh đang chột dạ dè chừng tình hình bên ngoài xe, mà người trước mặt anh đây thì đã hoá thân thành người chơi tham lam trong trò chơi nguy hiểm.

Tay trái anh ôm eo Hướng Sơ không cho cậu cử động quá mạnh, sợ bị người qua đường trông thấy cảnh tượng tằng tịu trong xe. Tay phải anh cởi một khuy áo trước ngực Hướng Sơ ra, ngón trỏ và ngón giữa luồn vào luân phiên xoa nựng hai núm v*. Đoạn anh ghé môi sát bên tai Hướng Sơ.

"Suỵt… Sướng cũng không được kêu, bị người ta nghe thấy thì sao bây giờ."

Tai Hướng Sơ lập tức đỏ bừng, cậu hệt một bé mèo con nhút nhát rúc vào lòng Tạ Thời Quân, cắn ngón tay khẽ giọng r3n rỉ: "Em, em không kìm được."

Bàn tay vốn đang giữ sau eo cậu âm thầm dịch xuống và luồn vào lưng quần lỏng lẻo. Tạ Thời Quân bóp cánh mông mềm nhũn như thể trừng phạt, trừng phạt xong lại bồi thường bằng cách nhẹ nhàng m ơn trớn chỗ nhạy cảm bên trên xương cụt hai cm. Đoạn anh cắn tai Hướng Sơ hỏi: "Chỗ này có thích không?"

Cơn run rẩy tê dại trườn lên trên men theo cột sống rồi điên cuồng len lỏi đi khắp cơ thể. Hướng Sơ mơ màng bị Tạ Thời Quân vần vò trong tay, chẳng hiểu từ đâu mà Tạ Thời Quân phát hiện được chỗ nhạy cảm này của cậu. Song hiếm lắm mới vớ được cơ hội có thể thổ lộ nỗi lòng mà chẳng phải tìm lí do, cậu chẳng kịp suy nghĩ nhiều thêm, chỉ vừa th ở dốc vừa nói năng lộn xộn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!