Chương 2: (Vô Đề)

Cơn bệnh này khiến Hướng Sơ sốt cao suốt mười ngày liền, ngày nào cũng uống thuốc linh tinh thế mà cũng khỏi bệnh như một kì tích. Cậu có hơi lấy làm tiếc, vốn dĩ cứ tưởng lần này có thể thuận lợi chết được rồi chứ.

Hướng Sơ kết thúc kì nghỉ bệnh, hôm trở về viện nghiên cứu đi làm vừa đúng lễ Giáng sinh.

Trên bàn làm việc của cậu có một quả táo được đóng gói xinh xắn, không chỉ riêng cậu mà trên bàn của mọi người đều có.

Nhưng chỉ có quả táo của Hướng Sơ được gói bằng giấy màu đỏ, điểm xuyết vụn kim tuyến vàng kim, khiến tâm trạng cậu hết sức vui vẻ. Cậu bèn quyết định sẽ mang quả táo này về nhà đặt trên bệ cửa sổ trong phòng khách.

Cậu đã không cai được chấp niệm đối với màu đỏ rồi.

Buổi chiều, toàn thể nhóm nghiên cứu khoa học đều bị gọi đến phòng hội nghị dự họp, Hướng Sơ ngồi vào vị trí trong góc khuất nhất theo thói quen.

Một lát sau, một người đàn ông nho nhã lịch sự bước vào, âu phục giày da, dáng người cao ráo, mang một cặp kính gọng kim loại, thoạt trông khoảng chừng ba mươi tuổi.

"Chào mọi người, tôi là Tạ Thời Quân, giảng viên chuyên ngành điện tử viễn thông của Đại học C. Các vị ở đây chắc hẳn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản rồi, sắp tới đây dự án này cần quý viện nghiên cứu cung cấp tài nguyên và kĩ thuật. Trước hết tôi đây xin gửi một lời cảm ơn đến các vị."

Tạ Thời Quân khom lưng cúi chào, ngay sau đó bắt đầu giới thiệu về các thông tin của dự án.

Anh là giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học C, tuy mấy năm nay đặt trọng tâm công việc ở mảng nghiên cứu khoa học, nhưng anh vẫn thích giảng bài trong giảng đường hơn, dùng phấn viết bảng, giao lưu với sinh viên ở khoảng cách gần.

Tạ Thời Quân giảng rất nhập tâm, vô thức cho rằng vẫn đang giảng bài ở trường, lúc lật đến slide cuối cùng anh theo bản năng hỏi: "Các bạn có chỗ nào vẫn chưa hiểu không?"

Ngẩng đầu đối diện với những ánh mắt ngạc nhiên, Tạ Thời Quân sực phản ứng lại, mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi, giảng bài trên lớp quen nên nhất thời hồ đồ. Mong các vị bỏ quá cho."

Về dự án Tạ Thời Quân vừa giới thiệu, các đồng nghiệp xung quanh có vẻ như đều đã biết rõ ràng, chỉ có Hướng Sơ mười ngày không đi làm là lần đầu tiên nghe nói về việc này.

Phản ứng đầu tiên của Hướng Sơ là kháng cự. Bình thường, cho dù bên cạnh xuất hiện một gương mặt mới thôi cũng đã khiến cậu vô cùng mất tự nhiên rồi, huống chi viện nghiên cứu luôn rất chú trọng việc giao lưu với các nhân tài ở các trường đại học lớn. Dự án hợp tác, tức tất cả mọi người trong nhóm đều phải tham dự giao lưu thảo luận, cũng đồng nghĩa cậu không thể không bước ra khỏi chiếc vỏ của mình, chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy mệt mỏi.

Đồng nghiệp Nguyễn Du ngồi cạnh thấy cậu ngẩn người, bèn nhỏ giọng hỏi: "Này, Hướng Sơ, cậu tốt nghiệp Đại học C mà phải không, cậu có quen thầy Tạ không?"

Hướng Sơ ngẩng đầu thoáng nhìn người đàn ông vẫn đang dõng dạc trình bày nọ, bỗng nhiên một cảm xúc chán ghét khó hiểu ập lên trong cậu. Cậu lập tức lại cúi đầu xuống, trả lời lạnh nhạt: "Không, tôi chưa từng nghe đến tên thầy ấy."

Đại học C, là trường mà cậu và Hứa Hoài Tinh từng theo học, từ đại học rồi đến thạc sĩ, Hướng Sơ gắn bó với nơi đó trọn bảy năm. Thế nhưng cậu thử cố gắng hồi tưởng, lại phát hiện mình chẳng thể nhớ nổi gương mặt của bất kì một người bạn học, bất kì một người thầy cô nào.

Song cậu lại nhớ như in Hứa Hoài Tinh năm mười tám tuổi, Hứa Hoài Tinh năm mười chín tuổi, Hứa Hoài Tinh năm hai mươi tuổi…

Cậu nhớ Hứa Hoài Tinh mặc đồ quân sự đi ở hàng đầu đội ngũ, nhớ Hứa Hoài Tinh mặc đồ đôi cùng đi học với cậu, nhớ Hứa Hoài Tinh mặc âu phục tham gia cuộc thi tranh biện quốc gia, nhớ kĩ mọi dáng vẻ của Hứa Hoài Tinh.

Tất thảy, tất thảy, đều là dáng vẻ mà cậu thích.

Hướng Sơ xót xa thay cho bản thân mình, Hứa Hoài Tinh đã chiếm trọn lấy cuộc sống của cậu, nếu như xoá bỏ toàn bộ chi tiết liên quan đến cái tên này đi thì cậu còn sót lại gì nữa đâu?

Chẳng còn gì cả.

"Khoảng thời gian sắp tới, tôi sẽ dẫn theo nhóm của tôi hợp tác cùng với các vị, cố gắng vì một mục tiêu nghiên cứu chung."

Người đàn ông phía trên nói những lời trang trọng khuôn sáo bằng ngữ điệu vừa phải, Hướng Sơ nghe mà chỉ thấy bực bội không thôi.

"Quả táo xem như là quà gặp mặt tôi tặng cho mọi người. Hi vọng sắp tới đây có thể làm việc vui vẻ và cùng nhau học hỏi với mọi người."

Kết thúc cuộc họp, Hướng Sơ không cảm xúc trở lại bàn làm việc, tâm trạng lao thẳng xuống vực, quả táo gói giấy đỏ kia nom cũng chả còn thuận mắt như khi nãy nữa.

Cuối tháng 12, nhóm nghiên cứu quen sống trong an nhàn bỗng chốc trở nên bận rộn, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca.

Không được đúng giờ chui vào vỏ, chẳng khác nào đồng hồ sinh học bị xáo trộn. Hướng Sơ rất căng thẳng, sự căng thẳng này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của cậu, khiến cậu thường xuyên ngồi trước máy tính cả ngày mà chẳng làm được việc gì cả.

Chỉ khi quay về căn nhà ấy, thay bộ quần áo cũ, sơn móng tay thật đẹp, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng của Hướng Sơ mới được thả lỏng. Cậu không thể không mang công việc chưa hoàn thành của ban ngày về nhà làm nốt, nhưng đây thực sự không phải là biện pháp lâu dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!