Chương 19: (Vô Đề)

Dạo này Hướng Sơ có hơi lâng lâng, nhờ ơn công chúa nhỏ si tình Tạ Di An không ở nhà, cậu đã qua hai ngày cuối tuần ở nhà Tạ Thời Quân rồi.

Tạ Thời Quân không còn là quý ông hoàn hảo bày trong tủ kính chỉ có thể ngắm nhìn từ xa nữa. Trái lại, càng đến gần anh thì cậu càng được tận mắt thấy dáng vẻ thật sự sau lăng kính của anh và càng có thể phát hiện những điểm hấp dẫn nơi anh hơn. Ví như, thầy Tạ luôn sửa soạn cho bản thân thật tươm tất sáng sủa ai ngờ Chủ nhật cũng sẽ lười không cạo râu, mặc đồ ngủ ru rú trong nhà cả ngày, châm một bình trà ngồi trên ban công đọc sách.

Nếu bạn đến làm phiền anh thì anh sẽ không giận mà ôm bạn cùng rúc trong xô pha, và rồi kể cho bạn nghe nội dung của quyển sách này.

Bạn tưởng đâu anh đang đọc tài liệu chuyên ngành hay danh tác danh gia gì cao siêu lắm, nhưng thực tế anh chỉ đang đọc sách thiếu nhi "101 câu chuyện ngụ ngôn" mà anh mua cho con gái thôi.

Thật đáng yêu làm sao.

Đối với Hướng Sơ, những khi ở bên cạnh Tạ Thời Quân bất kể là tình d*c hay ngày thường đều tựa như đánh cờ hết ván này đến ván khác, anh tới tôi đi, binh tốt chạm trán, ai là kẻ thắng cuộc trái lại trở thành vấn đề không quan trọng nhất. Cậu thích ở bên Tạ Thời Quân, dẫu chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau không làm gì, hay dẫu ngồi cạnh nhau không làm gì rồi cuối cùng cũng sẽ tiến triển lên trên giường.

Rất nhiều thời khắc cậu đã cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người, cậu tin rằng Tạ Thời Quân cũng bận lòng đến cậu và cũng hưởng thụ khoảnh khắc khoan khoái khi cả hai ở chung như cậu vậy.

Cậu chỉ đợi một cơ hội để chứng thực danh nghĩa tình yêu này.

Sáng thứ Bảy thức dậy, ánh nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ hắt lên nửa bên gối. Hướng Sơ mở mắt rồi nhắm mắt lại, cảm nhận đốm sáng nhảy múa trên mi mắt. Cậu bất chợt phát hiện rằng lúc ở bên Tạ Thời Quân, đến cả ánh nắng cũng trở nên dịu nhẹ xiết bao.

Cậu trở mình, nhích đầu lên gối của Tạ Thời Quân, nhìn anh tựa người lên đầu giường, không mang kính, ngón tay vuốt màn hình điện thoại chẳng biết đang làm gì.

"Chào buổi sáng thầy Tạ." Hướng Sơ ngồi dậy, bắt chước Tạ Thời Quân tựa lên đầu giường, đoạn đánh cái ngáp, "Thầy đang xem gì vậy ạ?"

Tạ Thời Quân đưa điện thoại cho cậu xem, trên màn hình là một tấm ảnh được phóng to. Ngón trỏ thon dài của Tạ Thời Quân bị một bàn tay bé xíu núng nính cầm lấy, thậm chí còn có thể nhận thấy bàn tay bé xíu ấy đang siết chặt. Hướng Sơ cảm thán: "An An hồi đó nhỏ thật đấy…"

"Lần đầu tiên tôi đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, dỗ trẻ con ở đó ngủ trưa, chỉ có nó không chịu ngủ mà mở to mắt nhìn chằm chằm tôi. Sau đó lúc tôi sắp về, nó cứ níu lấy ngón tay tôi không buông như vậy." Anh hồi tưởng, đáy mắt dâng lên một lớp sương mù ấm áp, "Nó chỉ nhìn tôi thế thôi là tôi đã cảm thấy nó đang nói: Chú dẫn con về nhà đi."

Một khoảng lặng thinh bỗng bao phủ quanh cả hai, chỉ có ánh nắng âm thầm lan tràn trên hai chiếc gối.

Dường như có thứ gì đó đang khe khẽ cào lên trái tim Hướng Sơ khiến cậu ngứa ngáy khôn nguôi. Cậu nghiêng đầu nhìn mấy sợi râu lún phún trên cằm Tạ Thời Quân ngâm trong ánh nắng, nom rất đâm tay, lại mang đến cho người ta ảo giác vô cùng ôn hoà. Cậu cầm lòng chẳng đặng vươn tay ra sờ, nói một cách thật nghiêm túc: "Thầy Tạ à, thầy là người tốt nhất mà em từng biết đó."

Thật sự là tốt không sao tả xiết, vậy nên em mới muốn sở hữu, muốn độc chiếm, muốn được thầy yêu.

Thần kì thay, Hướng Sơ dường như luôn bị hào quang tình cha toả ra trong vô thức của Tạ Thời Quân làm rung động. Lúc anh thắt bím tóc cho con gái, lúc anh xem ảnh hồi nhỏ của con gái, lúc anh bế con gái ngủ say đều dịu dàng vô bờ, đó là tình thương không sao nguỵ tạo được. Hướng Sơ cho rằng đây chính là một trong những khoảnh khắc cuốn hút nhất ở một người đàn ông.

Người ta hay nói trẻ con giỏi phân biệt người lớn nhất, cũng như hôm ấy ở bệnh viện, Tạ Thời Quân chỉ mỉm cười một chút thôi mà đứa nhóc xa lạ đó đã ngay lập tức đáp lại anh bằng một nụ cười non nớt. Trên đời này không ai có thể phủ nhận sự tốt đẹp nơi anh cả.

Một người tuyệt vời, đối xử với ai cũng tốt bụng như vậy, phải làm thế nào mới có thể thuần phục được anh. Đây là một mệnh đề nom thì dễ dàng song thực tế lại hết sức khó nhằn. Hướng Sơ nắm hờ ngón trỏ của Tạ Thời Quân, qua một lúc sau lại siết chặt lấy. Cậu nhủ thầm trong lòng: Em cũng muốn được thầy dẫn em về nhà.

Không thì lùi một bước, bị anh thuần phục cũng chẳng hề chi.

Mớ suy nghĩ rối ren trong lòng chung quy chẳng thể nào phô bày ra trước mắt, thành thử ý nghĩa dễ bị người ta hiểu chệch đi ít nhiều. Yết hầu Tạ Thời Quân thoáng nhúc nhích: "Em nói thế thì tôi sẽ cho là em đang ám chỉ đấy."

Hướng Sơ không buông tay, ngẩn ra: "Gì ạ?"

Ngón trỏ của Tạ Thời Quân động đậy trong nắm tay kín kẽ của Hướng Sơ tựa như đang mô phỏng động tác lưu manh nào đó. Hướng Sơ ngớ người, sau khi hiểu ra bèn cười lăn ra giường. Cậu duỗi tay về phía Tạ Thời Quân, ngay lúc anh nắm lấy tay mình thì lập tức kéo mạnh cho đến tận khi trọng lượng của người đàn ông đè lên trước ngực mình, nặng trĩu lại rất vững chãi.

Cậu kề sát vào tai Tạ Thời Quân, vừa nhả chữ vừa thổi nhẹ, nén cười rằng: "Thầy đen tối quá đấy."

Ga giường màu vàng nhạt vừa thay tối qua đã nhăn nhúm, áo phông trắng rộng thùng thình và đồ ngủ tơ tằm màu xanh đậm bị vứt ở đuôi giường, rèm cửa sổ được kéo kín kẽ, ánh nắng chín giờ sáng không được phép lọt vào trong.

Tạ Thời Quân bới tìm chiếc bao cao su cuối cùng trong tủ đầu giường, dạo này thứ này dùng hơi hao, anh chẳng biết đây có được xem là chuyện tốt hay không nữa.

Cả hai quấn quýt trên giường, dễ dàng đắm chìm vào đó, lại tựa như hai người một trước một sau đi dưới ánh đèn đường. Từ một góc nhìn nào đó, hai cái bóng đang tay nắm tay, nếu như cứ tiếp tục đi thì có lẽ vẫn có thể giả vờ như bàn tay của cả hai chẳng hề có khoảng cách.

Tạ Thời Quân điềm tĩnh xé vỏ bao cao su ra, Hướng Sơ gối đầu lên đùi anh, nắm lấy d**ng v*t đang dựng lên giữa đùi anh nhịp nhàng vuốt tuốt. Cậu nhắm tịt mắt, hơi thở mềm mại phả lên da thịt l0ã lồ của anh, cánh môi đỏ tươi mọng nước, thần thái ngây thơ như một đứa trẻ mơ màng buồn ngủ không nỡ buông món đồ chơi trong tay ra.

Chờ hoài chẳng thấy Tạ Thời Quân vào việc, Hướng Sơ bèn mở mắt ra phàn nàn: "Sao lâu quá vậy, có cần em mang vào giúp thầy không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!