Chương 17: (Vô Đề)

Tạ Thời Quân lái xe đến bệnh viện gần nhất. Lúc xuống xe, Hướng Sơ vô tình liếc thấy gương mặt của mình phản chiếu trên cửa sổ xe mà hết cả hồn. Thật không điêu, mặt cậu đã sưng không còn hình người luôn rồi.

Cậu khẽ níu áo Tạ Thời Quân: "Thầy Tạ, có phải bây giờ em xấu xỉu luôn không?"

"Nào có, đẹp mà."

"Thầy nói xạo, em thấy thầy đang cười trộm rồi kia kìa."

Tạ Thời Quân mím môi giấu đi nét cười trên mặt, đoạn vươn tay về phía Hướng Sơ: "Nhắm mắt lại, tôi dẫn em đi."

Tôi dẫn em đi.

Hướng Sơ thầm lặp lại câu nói này, trái tim cầm lòng chẳng đặng đập rộn rã.

Trước đó cậu đã mất hàng mấy đêm liền nghĩ suy, rằng cậu và Tạ Thời Quân rốt cuộc có khả năng hay không, Tạ Thời Quân muốn cậu hô dừng vào lúc nào, nếu như cậu vẫn luôn không hô dừng thì phải chăng Tạ Thời Quân cũng sẽ luôn dung túng cậu.

Suy tới nghĩ lui chẳng qua cũng chỉ thêm lo âu, mấy đêm mất ngủ, thậm chí cậu lại không cầm lòng được lấy thùng sơn móng tay kia ra và tìm màu đỏ nhất ra tô.

Cuối cùng Hướng Sơ quyết định, trước đi Tạ Thời Quân nói yêu cậu thì cậu không muốn, cũng không thể thể hiện ra rằng mình không rời khỏi anh được. Đây là con cờ cậu bắt buộc phải nắm chặt trong tay, kể cả một ngày nào đó Tạ Thời Quân không muốn tiếp tục tiện đường với cậu nữa thì chí ít cậu cũng sẽ không thua quá thảm hại, vẫn có thể giả vờ thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt.

Song nếu như Tạ Thời Quân vươn tay về phía cậu trước thì tất thảy lại hoàn toàn khác biệt.

Cậu bước nhanh đi theo, đứng phía bên trái anh, nắm lấy bàn tay to lớn ấy và rồi khép lại đôi mi.

Một chuỗi hành động trôi chảy như nước, Hướng Sơ hầu như chẳng buồn nghĩ ngợi ngoan ngoãn đi theo Tạ Thời Quân.

"Em nhắm mắt lại thiệt rồi đó, thầy đừng dắt em đi vào hố nha."

Vốn dĩ chỉ là một câu trêu đùa, cậu những tưởng Tạ Thời Quân cũng sẽ trả lời cậu bằng một câu trêu đùa, nào ngờ lại nghe anh đáp: "Không đâu."

Câu trả lời nghiêm túc không đúng thời điểm sẽ khiến người ta xao xuyến, Hướng Sơ không biết đã trải nghiệm bao nhiêu lần rồi. Cậu lén lút mở mắt ra nhìn Tạ Thời Quân đang đi đằng trước cậu, cách cậu vừa đúng nửa bước chân. Gặp phải những chỗ mặt đường gồ ghề, Tạ Thời Quân sẽ bóp nhẹ tay cậu và nhắc nhở cậu rằng: "Đi chậm thôi."

Hướng Sơ dường như đã hơi ngộ ra lí do vì sao có rất nhiều cô gái thích hẹn hò với chú già trưởng thành rồi.

Nào có ai không thích được đối xử chu đáo, không thích vòng tay đáng tin cậy chứ. Đặc biệt là sau khi trải qua gập ghềnh trắc trở và bị buộc phải hình thành cơ chế tự bảo vệ, so với thứ gọi là cuồng nhiệt thì người ta lại có xu hướng lựa chọn lẩn tránh rủi ro, muốn được nắm tay chặt chẽ, muốn cúi đầu thần phục trước sự dịu dàng.

Cậu cũng như vậy, giả như lại bắt gặp được một người tựa như Hứa Hoài Tinh thời niên thiếu thì phản ứng đầu tiên của cậu có lẽ sẽ là tránh đi thật xa. Bởi không ai lại muốn đi vào vết xe đổ hai lần cả.

Hám lợi tránh hại là phản ứng bản năng mà động vật cấp thấp nào cũng có, nhưng có ai nói không thể dựa vào bản năng để tiến đến đúng người đâu chứ.

Hiện giờ cậu thích Tạ Thời Quân, hiện giờ cậu nên thích Tạ Thời Quân.

Kiên định với suy nghĩ này, Hướng Sơ càng thêm to gan lớn mật. Lòng bàn tay cậu áp vào lòng bàn tay Tạ Thời Quân, có tí ẩm ướt dính nhớp, đoạn cậu thoáng buông lỏng, ngón tay xoay chuyển góc độ đan vào kẽ tay anh.

Tạ Thời Quân không phản ứng gì, vẫn tiếp tục dắt cậu đi về phía toà khám bệnh ngoại trú với tư thế tay đan mười ngón này.

Điều này hoàn toàn là sự cổ vũ to lớn đối với Hướng Sơ. Cậu cần phải học hỏi rất nhiều thứ, hôm nay tạm đạt được một điều, đó là nếu đã muốn độc chiếm một người hay một thứ gì thì đừng chần chừ quá nhiều, cứ giữ chặt trước đã rồi tính tiếp, chứ đừng ru rú ngồi yên trong chiếc vỏ chờ đợi được thu nhận, được âu yếm, được dẫn dắt về phía ánh mặt trời.

Quá bị động sẽ khiến ta vuột mất cơ hội, quá rụt rè chẳng phải điều gì tốt.

Lúc còn mấy bước nữa là vào bệnh viện, Hướng Sơ mới thật sự chịu nhắm mắt lại.

Bình thường lúc không mang kính cậu sẽ luôn cảm thấy khó chịu, như thể những giác quan khác cũng đồng thời mất đi tác dụng vậy. Lúc trước mắt trở nên tối mù cứ có cảm giác như có một bức tường chắn ngang phía trước, mỗi bước đi đều phải đưa tay ra dò dẫm mới được.

Song lần này cậu có thể nắm chặt tay Tạ Thời Quân, bao cảm xúc bất an dường như đã bị độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay xoa dịu một cách dễ dàng.

Lúc đăng kí khám bệnh, Tạ Thời Quân chẳng buồn nghĩ ngợi đăng kí khám nhãn khoa. Hướng Sơ vội cản anh lại, hít hít mũi, nói: "Không phải, sao anh lại đăng kí nhãn khoa, phải đăng kí nội khoa mới đúng chứ. Em bị dị ứng đường hô hấp mà."

Tạ Thời Quân bày vẻ mặt ngờ vực: "Vậy mắt thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!