"Chẳng thiết hỏi thêm nói thêm cầu thêm, hỡi giấc mộng của tôi."
Hát xong cả bài, Tạ Thời Quân lại thơm lên vành tai của người trong lòng, bất ngờ phát hiện tai cậu đang nóng rực lên. Anh thầm cười m út nó một cái: "Hay không?"
"Hay." Hướng Sơ xoay người lại đối diện với Tạ Thời Quân, đúng lúc này có một người đi lên cầu và tiến về phía hai người họ, Hướng Sơ ôm lấy Tạ Thời Quân theo bản năng, rúc mặt vào hõm cổ anh, cố ý thở thật nhẹ. Đợi người nọ đi xa rồi cậu mới rụt rè ghé vào bên tai anh, nói: "Hay cực kì hay."
Tạ Thời Quân bị phản ứng của cậu chọc cười, bèn bẹo má cậu hỏi: "Em nhát người vậy mà sao trước mặt tôi chả bao giờ thấy em e dè gì hết vậy, nhanh mồm dẻo miệng lắm mà."
Hướng Sơ dẩu môi: "Hông biết nữa, chắc có lẽ em là kiểu người tiêu chuẩn kép mà trên mạng hay nói."
"Kiểu như em không phải là tiêu chuẩn kép, mà phải gọi là…" Hai tay Tạ Thời Quân chắp sau lưng cậu, khoanh lấy vòng eo mảnh khảnh ẩn bên dưới lớp áo khoác rộng thùng thình. Anh nhoẻn cười nhìn cậu, cố ý ngập ngừng: "Khôn nhà dại chợ."
Hướng Sơ với tay ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, môi thơm lên cằm anh: "Thầy nói chí phải."
Hướng Sơ thích áo khoác to rộng, thích cảm giác an toàn giả dối được hơi ấm bao bọc, thích cái ôm khăng khít với Tạ Thời Quân, thích việc bản thể vẹn toàn chân thật của mình cũng có thể được anh âu yếm vô bờ.
Hướng Sơ cũng thích cách ví von khôn nhà dại chợ này, cậu ở bên Tạ Thời Quân quá đỗi thoải mái, tháo kính ra rồi thì chẳng phải bận tâm bất cứ thứ gì nữa, ngay cả trốn vào chiếc chăn mềm mại nhất cũng không thể nào có được cảm giác thoải mái này.
Ảo giác hạnh phúc tựa chiếc bánh bông lan trong lò nướng bỗng chốc phồng lên dưới ống kính hẹn giờ.
Trên cầu đi bộ vào lúc nửa đêm, Hướng Sơ đã được trao cho muôn vàn lãng mạn rực rỡ vào tuổi thanh xuân, để rồi sau này cậu chợt vỡ vạc rằng phía sau lãng mạn ngọt ngào là mầm đau thương bén rễ. Hoặc giả thành phố này là một hệ trục toạ độ khổng lồ bao hàm vô số điểm rải rác trong đó, và con người ta luôn phải không ngừng gạch bỏ những toạ độ cũ rồi viết lại định nghĩa mới cho chúng nó.
Giờ đây rốt cuộc Hướng Sơ quyết định giã từ toạ độ cũ đã chiếm đóng cả thời thanh xuân của cậu. Cậu nép mình trong lòng Tạ Thời Quân, mong mỏi Tạ Thời Quân sẽ mãi đứng yên ở điểm toạ độ dưới chân, không còn để cậu lạc đường nữa.
Từ cây cầu đi bộ này về nhà Tạ Thời Quân chỉ cần đi qua một con đường thẳng băng.
Hướng Sơ lẽo đẽo theo sau Tạ Thời Quân, bước từng bước giẫm lên cái bóng của anh. Lúc đi vào khu chung cư, rốt cuộc cậu tiến lên một bước, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng đung đưa.
"Con đường này ngắn quá đi, em còn chưa đi đủ mà."
Thật lòng cậu rất muốn đi suốt cả một đêm với Tạ Thời Quân, đi không có mục đích, đi đến tận trời sáng, ngắm nhìn thành phố thức tỉnh từ giấc nồng say như cách cậu và Hứa Hoài Tinh đã từng làm. Khi ấy bọn họ gọi việc này là "trò chơi nguy hiểm", nguy hiểm là vì sau khi thức trắng đêm mặt mũi nhất định sẽ rất xấu, đến lúc ấy lăng kính màn lọc gì cũng mất hết sạch, bộ dạng ch ân thật sẽ không cách nào che giấu được nữa.
Đối với những đôi tình nhân cần giữ hình tượng trong mắt người yêu thì đây quả thật là một thách thức lớn.
Song nếu là cùng Tạ Thời Quân thì đây không được xem là nguy hiểm.
Vốn dĩ cậu đã chẳng tồn tại lăng kính trước mặt Tạ Thời Quân rồi, còn Tạ Thời Quân thì sao nhỉ? Thầy Tạ dẫu có thức thâu đêm suốt sáng, mặt lún phún râu và quầng thâm mắt đi chăng nữa thì nhất định vẫn sẽ đẹp trai ngời ngời thôi. Hướng Sơ dám chắc như thế.
Cậu chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tạ Thời Quân, vẫn chưa dám được nước lấn tới lồng vào kẽ tay anh. Tạ Thời Quân lại bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn Hướng Sơ với ánh mắt thật nghiêm túc, dường như đã đắn đo rất lâu.
"Tiểu Sơ, con đường vừa rồi quả thật rất ngắn, nhưng con đường của hai ta khi nào đi đến cuối sẽ do em quyết định."
"Gì ạ?" Hướng Sơ hoang mang không hiểu.
"Nếu đã tiện đường, vậy thì cùng đi chung một đoạn. Em từng nói đấy, vậy nên khi nào không còn tiện đường nữa, em nhất định phải bảo với tôi."
Hướng Sơ ngẩn ngơ nhìn anh, buông lỏng bàn tay mà cậu đã tốn cả một tấn dũng khí mới dám vươn tay ra nắm.
Cậu thốt nhiên ngộ ra, hoá ra tối nay bao lần trái tim cậu rung động – san sẻ một điếu thuốc, độc chiếm một bài hát, tay nắm tay – đều là do cậu tự biên tự diễn, Tạ Thời Quân chẳng qua chỉ là một diễn viên giỏi phối hợp ăn nhịp với cậu mà thôi.
Suýt thì cậu đã quên, cả hai chỉ là quan hệ bạn tình, ngoại trừ việc giường chiếu ăn ý, Tạ Thời Quân còn xem cậu là một hậu bối lún sâu trong nỗi đau tình cảm cần được quan tâm. Những chiếc ôm hôn tặng kèm hay những lời ngon tiếng ngọt nhằm an ủi cậu đều bắt nguồn từ phẩm chất tốt đẹp trên người Tạ Thời Quân, bởi lẽ bản thân anh là một người dịu dàng cho nên anh đối xử với ai cũng đều như vậy cả.
Chứ chẳng phải bởi vì anh cũng yêu cậu.
Hướng Sơ bị cảm giác bất lực giáng một cú đau thấu tim, là do cậu gạ gẫm Tạ Thời Quân trước, và cũng chính cậu gán cho mối quan hệ này cái tên "tiện đường".
Ban sơ cậu áp đặt mình và Tạ Thời Quân tiện đường, là bởi nghe được câu chuyện của Tạ Thời Quân và Nhiễm Thu Ý rồi tự cho rằng cả hai người họ đều là những kẻ bị quá khứ cầm tù, họ ở bên nhau thoả mãn nhu cầu là chuyện vẹn cả đôi đường.
Nhưng ngoảnh đầu xét lại mối quan hệ này, từ đầu chí cuối chỉ mỗi mình cậu khóc lóc, mình cậu được an ủi, mình cậu phơi bày dáng vẻ chật vật trước mặt Tạ Thời Quân; mà Tạ Thời Quân thì chẳng hề mong muốn tìm được lối thoát khỏi quá khứ từ nơi cậu, anh chỉ kể một câu chuyện lập lờ nước đôi, đến ngưỡng thì dừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!