Chương 13: (Vô Đề)

10 giờ 15 phút tối, máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô. Hướng Sơ lựa chọn bắt xe đi thẳng đến nhà Tạ Thời Quân, chẳng muốn bỏ lỡ một giây phút nào nữa.

Bốn mươi phút sau, cậu đứng dưới chung cư nhà Tạ Thời Quân, ngửa đầu nhìn cửa sổ tối om, bèn gọi điện thoại cho anh.

"Tiểu Sơ?"

Hướng Sơ ngập ngừng hỏi: "Thầy Tạ à, anh… có ở nhà không?"

"Tôi đang bên nhà mẹ tôi, con nhóc Tạ Di An hồi chiều ngủ nhiều quá đến tối lại quậy, dỗ cả buổi trời mới chịu ngủ." Nghe Hướng Sơ ồ một tiếng ỉu xìu, Tạ Thời Quân hỏi đùa: "Sao thế, Tiểu Sơ cũng không ngủ được à? Có cần tôi cũng kể chuyện "Ba chú lợn con" cho em không?"

Bóng đèn đường trên đầu kéo cái bóng ra thật dài. Hướng Sơ nắm siết điện thoại, có cảm giác như cổ họng bị dính bít lại vậy, cậu nuốt mấy lần rồi mới cất lời.

"Em không muốn nghe kể chuyện, em muốn gặp thầy."

"Thầy Tạ ơi, thầy có thể… kí nhận hàng chuyển phát không ạ? Em đang đứng dưới lầu nhà anh."

Cậu nói một cách rất hàm súc lại cũng rất căng thẳng, thầy và anh dùng lẫn lộn vào nhau, thực tế cũng chả biết mình đang nói gì nữa. Cậu sợ mình bị từ chối, cứ như thể cái người ban ngày bị ai dựa nằng nặc đòi chạy về Bắc Kinh cho kì được không phải cậu vậy.

Tạ Thời Quân chỉ nói đúng hai chữ, ngay sau đó bên tai Hướng Sơ chỉ còn lại tiếng ngắt máy ngắn ngủi.

"Đợi tôi."

Phần trăm pin điện thoại tụt xuống hàng đơn vị, Hướng Sơ bèn tắt nguồn, đi tới đi lui giữa hai cột đèn đường. Gió đêm dần nổi lên, đứng mãi một chỗ thì chân sẽ run lập cập.

Cậu rời nhà quá gấp nên chỉ khoác một chiếc áo len bên ngoài áo hoodie rồi bắt xe ra sân bay. Lúc bước vào nhà ga hành khách, Hứa Hoài Tinh đã làm xong thủ tục check in và lấy vé máy bay cho cậu, Hướng Sơ khẽ giọng cảm ơn, toan nhanh chân rời đi thì bị kéo lại.

Hứa Hoài Tinh muốn đưa áo khoác cho cậu mặc, thậm chí nói không cần trả lại cho hắn, nếu chê thì mặc xong vứt luôn cũng được.

Hướng Sơ không nhận.

Cậu nghĩ, lạnh một chút cũng không sao cả, đợi về đến Bắc Kinh rồi sẽ có người ôm cậu, trao cậu một chiếc ôm vừa ấm áp vừa có thể xoa dịu nỗi lòng.

Không biết bao giờ Tạ Thời Quân mới đến, Hướng Sơ bèn chuyển qua chỗ khác tránh gió và tiếp tục chờ. Cậu giẫm chân lên mép đường, lắc lư đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời đêm nay thế mà quang đãng hiếm thấy, vầng trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp treo lơ lửng trên đầu, chỉ tiếc là không có sao.

Vòm trời Bắc Kinh chẳng lần ra vì sao, nhưng vầng trăng hãy luôn toả sáng.

Vậy nên hà cớ gì phải chăm chăm vào thứ nhìn không thấy chứ, rõ ràng mình còn có lựa chọn tốt hơn kia mà…

Cứ vậy vừa nghĩ vẩn vơ vừa đi về trước, Hướng Sơ còn chưa đi hết đoạn mép đường này thì đã bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau, cơ thể bất chợt mất thăng bằng lọt thỏm vào lòng người nọ.

Tạ Thời Quân cởi khuy áo măng tô ra, bọc Hướng Sơ vào. Cảm nhận nhiệt độ lạnh cóng trên người cậu, đầu mày anh nhíu chặt lại.

"Sao lại mặc ít thế này?"

Ngữ khí rõ là trách móc song chẳng có tí gì là hung dữ, trái lại bởi không đành lòng giận cậu mà phần nhiều là bất lực, thường chỉ dùng vào những lúc Tạ Di An không nghe lời.

"Bởi vì em muốn thầy ôm em."

Em muốn thầy dỗ em, em muốn thầy ôm em. Hướng Sơ đã có thể thành thạo sử dụng dạng câu này để đòi hỏi thứ mình muốn, bước tiếp theo rất có thể sẽ là "em muốn thầy hôn em".

Không thể không nói rằng, Tạ Thời Quân rất dính chiêu này, nhưng lại không muốn bị cậu dễ dàng giả nai đánh trống lảng như vậy. Anh chỉ đành vờ ra vẻ không vui, cố níu kéo lại một chút uy nghiêm cho mình: "Chỉ biết giả nai với tôi, tôi thấy em còn giỏi giả ngoan hơn cả Tạ Di An đấy."

Hướng Sơ ôm chặt eo anh, rúc đầu vào cổ áo măng tô của anh cười như một nhóc mèo ăn vụng.

Tạ Thời Quân không ôm bao lâu đã vội kéo Hướng Sơ lên xe, mở khí sưởi nấc lớn nhất, phủ áo khoác trên người cậu.

Hai người ngồi kề sát bên nhau trên ghế sau. Hướng Sơ để ý thấy Tạ Thời Quân vẫn mặc áo sơ mi phối với áo len như cũ, ban đầu cậu chỉ cảm thấy cách phối đồ này rất tôn khí chất chững chạc nho nhã của Tạ Thời Quân, rất thích hợp đứng trên bục giảng, nào ngờ chính mình lại càng ngắm càng thích mê.

Tạ Thời Quân túm lấy tay Hướng Sơ đặt đến trước điều hoà, bàn tay lạnh căm của Hướng Sơ nhất thời chưa thích ứng được, bị khí nóng hong vừa ngứa vừa tê, mu bàn tay ửng đỏ, còn có hơi nhoi nhói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!