Chương 11: (Vô Đề)

Đêm giao thừa xem như là buổi tối vắng vẻ nhất trên đường trong năm, Hướng Sơ đội gió dắt Đại Soái dạo một vòng trong khu chung cư. Thôi được, thực tế là cậu bị Đại Soái dắt đi.

Đại Soái là chú chó nhà cậu nuôi, một con Golden không quá thuần chủng, năm nay đã mười tuổi rồi.

Từ khi Hướng Sơ đến Bắc Kinh học đại học đến nay cũng vừa khéo tròn mười năm, một năm cậu mới về nhà một lần, Đại Soái dĩ nhiên không nhớ mùi của cậu. Nhưng con chó này trời sinh mừng người lạ, lần nào Hướng Sơ về nhà nó cũng chỉ gầm gừ hai phút lấy làm tượng trưng rồi lại bắt đầu vẫy đuôi hoan hỉ.

Hướng Sơ một tay giữ dây dắt chó, một tay cầm điện thoại, nhân lúc Đại Soái đi chậm lại bèn nhấn vào lướt dạo bản tin.

Tạ Thời Quân vừa đăng một bức ảnh vào nửa tiếng trước, trong ảnh anh cầm tay Tạ Di An, Tạ Di An cầm một cây bút lông viết một chữ "phúc" rồng bay phượng múa trên giấy đỏ.

Hướng Sơ toan bấm like thì bị Đại Soái tự dưng rồ lên kéo cho lảo đảo, cậu chỉ đành cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục bị chó dắt đi.

Đợi đến khi Đại Soái phát rồ xong, Hướng Sơ bèn dắt nó về nhà.

Chung cư kiểu cũ tầng lầu thấp, không có thang máy. Nhà của Hướng Sơ ở tầng cao nhất, cậu vừa lên lầu vừa bất giác chú ý thấy trước cửa của các gia đình xung quanh hình như đều dán chữ phúc mới toanh. Nếu không nhờ trông thấy hình vẽ trên đó khéo cậu cũng chẳng biết hoá ra sắp tới đây là năm con chuột.

Đi tới tầng sáu, Đại Soái thở hồng hộc ngồi xuống chờ Hướng Sơ mở cửa. Lúc Hướng Sơ tìm chìa khoá, trong lòng có chút gì đó ngột ngạt.

Chỉ có trên cánh cửa phòng trộm trước mặt cậu là trống trơn, bao nhiêu năm qua không có thói quen dán chữ phúc.

Nghĩ đến đây, bàn tay đã móc được chìa khoá bỗng nhiên đổi sang một bên túi khác. Hướng Sơ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tạ Thời Quân.

– Thầy Tạ có thể viết một chữ phúc tặng em được không ạ?

Sau khi gửi thành công, Hướng Sơ hít thở sâu vài bận, đoạn mở cửa bước vào căn nhà cậu đã sinh sống mười tám năm.

"Mẹ."

"Về rồi đấy à. Mau rửa tay chuẩn bị giúp mẹ gói sủi cảo."

Nhân sủi cảo Châu Văn Thanh chuẩn bị là cá thu. Bà vừa cán vỏ vừa lải nhải: "Mẹ nhớ Tiểu Hứa thích ăn sủi cảo nhân này nhất, tiếc là năm nay nó không đến. Chừng nào con về Bắc Kinh mẹ sẽ gói thêm một ít, con mang về cho nó ăn."

"Dạ, đến lúc đó rồi tính."

Hướng Sơ cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, cho nhân vào, rồi dùng ngón tay nắn gấp lại một cách vụng về.

Châu Văn Thanh nhìn mấy miếng sủi cảo cậu gói, cầm một cái lên và bảo: "Con xem con gói này, lát nữa luộc lên kiểu gì cũng lòi ruột. Tiểu Hứa gói sủi cảo thì khác, nhân nhiều mà gấp cũng đẹp nữa."

Hướng Sơ cúi đầu đáp dạ. Cậu vẫn không muốn nói với mẹ chuyện cậu và Hứa Hoài Tinh chia tay, chỉ mong giấu được bao lâu thì hay bấy lâu.

Cậu và Hứa Hoài Tinh come out vào năm tốt nghiệp đại học, ngoài dự đoán là Châu Văn Thanh không hề điên tiết chửi mắng như trong tưởng tượng của Hướng Sơ, trái lại bà còn thể hiện thái độ vô cùng ủng hộ.

Bà nói bà thấu hiểu, và cũng sẽ chúc phúc cho họ.

"Nếu đã yêu nhau thì hãy bên nhau thật bền lâu đấy."

Hướng Sơ đã bị câu nói ấy cảm động thật lâu. Cơ mà giờ đây cậu lại nghi ngờ nếu cậu nói hết chân tướng sự việc cho Châu Văn Thanh, bà nhất định có thể tìm ra cả một trăm lí do để bọn họ làm lành.

Trước kia, Hướng Sơ dẫn Hứa Hoài Tinh về nhà ăn tết, mỗi khi nghe Châu Văn Thanh khen là Hứa Hoài Tinh sẽ nhích người đến kế bên cậu, cười xấu xa nói: "Tiểu Sơ, em thấy chồng em có giỏi không, mới đó mà đã lấy được lòng mẹ vợ. Tối nay em có muốn khen thưởng anh một chút không nè."

Khi ấy cảm thấy hạnh phúc biết bao, mỗi lần Châu Văn Thanh khen Hứa Hoài Tinh tốt là Hướng Sơ cảm thấy mình càng yêu Hứa Hoài Tinh thêm một chút. Cảm giác người yêu được người khác công nhận mới thích làm sao, khiến lòng cậu cứ lâng lâng mãi không thôi.

Thế mà hiện giờ những lời này truyền vào tai Hướng Sơ chỉ khiến cậu cảm thấy không thở nổi.

Gặp nhau cuối năm đã bắt đầu, bữa cơm tất niên của gia đình Hướng Sơ cũng đã được bày lên bàn.

Thành phố ven biển, tất nhiên trên bàn cơm phần lớn là hải sản. Mặc dù Hướng Sơ là đứa trẻ lớn lên ở ven biển nhưng từ nhỏ cậu đã không chịu được mùi tanh của hải sản.

Khốn nỗi thuở nhỏ cậu không biết phải bày tỏ niềm yêu ghét của mình như thế nào, sau khi trưởng thành lại ngại làm phật lòng mẹ, thành thử Châu Văn Thanh cứ tưởng cậu thích ăn nên vẫn chuẩn bị một bàn hải sản cho cậu như mọi năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!