Ngày mai là thứ Hai, Bạc Vãn Chiếu nói: "Vậy sáng mai em lại phải về trường à?"
Việt Xán hoàn toàn không cảm thấy phiền phức: "Ừm."
Bạc Vãn Chiếu: "Không thấy phiền sao?"
"Không phiền." Việt Xán trả lời dứt khoát, cô luôn làm như vậy, bạn bè đến tìm mình, cô chắc chắn sẽ không để bạn bè ở khách sạn một mình.
Vẫn như mọi khi, chỉ cần cô kiên quyết, Bạc Vãn Chiếu sẽ đồng ý, Việt Xán đã nắm rõ quy luật này.
Việt Xán về ký túc xá lấy một số đồ, tiện thể báo với trưởng phòng ký túc xá chuyện tối nay không ở ký túc xá.
Khách sạn Bạc Vãn Chiếu ở cách trường không xa, theo kế hoạch công tác vốn là trả phòng vào buổi trưa, cô ấy tự trả thêm tiền để ở lại một đêm.
Ra khỏi cổng trường, Bạc Vãn Chiếu gọi xe, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.
Việt Xán làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, rồi theo Bạc Vãn Chiếu lên thang máy. Mở cửa phòng, chỉ có một chiếc giường lớn, dù sao cô cũng đã ngủ nhờ chỗ Bạc Vãn Chiếu mấy lần rồi, ngủ chung giường cũng không có gì phải ngại ngùng.
Bạc Vãn Chiếu đặt thẻ phòng lên tủ, "Em đi tắm trước đi."
"Được." Việt Xán tối nay bị muỗi đốt, người đang ngứa ngáy, cô cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, lớp vải mỏng manh phác họa đường cong đầy đặn vừa vặn.
Ánh mắt Bạc Vãn Chiếu vô tình lướt qua khi ngẩng đầu. So với lúc còn mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, Việt Xán bây giờ trưởng thành hơn rất nhiều, dường như chỉ trong chớp mắt đã lớn lên, cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ khi Việt Xán nhảy vào buổi chiều.
Việt Xán đặt áo khoác xuống, bắt gặp ánh mắt Bạc Vãn Chiếu đang nhìn mình, cô sờ cổ đang ngứa hỏi: "Sao vậy?"
Bạc Vãn Chiếu nhìn cổ cô bị cào đỏ ửng, khẽ nói: "Đừng cào nữa, đỏ hết rồi."
"Tại ngứa mà." Da Việt Xán trắng, lại dễ để lại dấu vết, chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại vết hằn.
Bạc Vãn Chiếu: "Cào xước da gặp nước nóng sẽ đau đấy."
Việt Xán đành cố nhịn, cô lấy khăn tắm và quần áo, đi về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra, Bạc Vãn Chiếu khẽ cúi đầu, cầm thẻ phòng rồi ra ngoài.
Việt Xán tắm nửa tiếng, sấy tóc khô rồi bước ra khỏi phòng tắm, thấy Bạc Vãn Chiếu đang ngồi bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay, đúng là không lúc nào chịu nghỉ ngơi.
Bạc Vãn Chiếu đang sắp xếp lại biên bản cuộc họp, nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn Việt Xán.
Việt Xán mặc một chiếc váy ngủ trắng, trông cũng khá trưởng thành, cô rất chú trọng đến việc ăn mặc, đến cả kiểu dáng đồ ngủ cũng phải chọn lựa kỹ càng, hồi cấp ba không có điều kiện, lên đại học là bung xõa ngay.
Bạc Vãn Chiếu nói: "Có thuốc đây."
"Hả?" Việt Xán bước tới, thấy trên bàn có một tuýp thuốc trị côn trùng đốt, cô cầm lên xem, "Cô vừa mới đi mua à?" Cô hình như nghe thấy tiếng Bạc Vãn Chiếu ra ngoài.
Bạc Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn máy tính, "Ừ."
Tuy rằng đã quen với sự quan tâm không lộ liễu của Bạc Vãn Chiếu, nhưng Việt Xán nhìn tuýp thuốc, trong lòng vẫn ấm lên.
Bạc Vãn Chiếu thấy cô ấy không động đậy gì, bất lực, lại nhẹ giọng nói: "Tự mình bôi đi."
"Tôi có chờ cô bôi cho đâu." Việt Xán lẩm bẩm cằn nhằn, trong lòng Bạc Vãn Chiếu cô rốt cuộc là phế vật đến mức nào chứ, đến bôi thuốc cũng không biết.
Bạc Vãn Chiếu: "...."
Việt Xán ngồi lên giường, cầm tuýp thuốc bôi từng chút một, cổ, cánh tay, cổ chân, chỗ nào ửng đỏ, ngứa ngáy đều bôi khắp lượt.
Cổ chân bị trẹo hơi đau âm ỉ, Việt Xán đưa tay xoa xoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!