Việt Xán vốn là người không giấu được cảm xúc, suy nghĩ gì cũng thể hiện ra, sau khi uống chút rượu lại càng như vậy, nghĩ gì nói nấy. Cô nói "hình như" là vì chính cô cũng thấy kỳ lạ, cô nghĩ nhớ nhung chỉ xảy ra khi cô đơn, mà tối nay cô lại không hề cô đơn.
"Hình như có hơi nhớ cô."
Câu nói này nghe như lời tâm tình, cả người nói và người nghe đều không tránh khỏi cảm giác mập mờ, khiến cho bầu không khí trở nên khó định hình.
Cả hai người cùng im lặng một chút, cuộc gọi thoại xuất hiện một khoảng lặng ngắn.
Sau khoảng lặng rất ngắn đó, Bạc Vãn Chiếu tiếp lời cô: "Em say rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Việt Xán cố tỏ ra mạnh mẽ, chứng minh cho cô ấy: "Không có, tôi... tôi biết cô là ai, cô là Bạc Vãn Chiếu, ác ma..."
Bạc Vãn Chiếu khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Đừng làm loạn."
"Cô còn chưa chúc mừng năm mới tôi, nói rồi tôi sẽ không làm loạn nữa." Việt Xán được nước lấn tới, ngày càng thích đưa ra yêu cầu với Bạc Vãn Chiếu, thích cái kiểu Bạc Vãn Chiếu xem cô là ngoại lệ, dung túng cô.
Bạc Vãn Chiếu bất đắc dĩ chiều theo cô: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới ai cơ?" Việt Xán vừa cười vừa hỏi dồn.
Giọng Việt Xán trong trẻo tươi sáng, nghe rất dễ chịu, khi làm nũng tiếng cười mang theo vẻ tinh nghịch...
Bạc Vãn Chiếu im lặng lắng nghe, dịu dàng nói: "Việt Xán, chúc mừng năm mới."
Sau khi mọi yêu cầu nhỏ đều được đáp ứng, Việt Xán mới kết thúc cuộc gọi.
Bạc Vãn Chiếu đặt điện thoại xuống, ánh mắt lướt qua bốn phía, căn phòng một mình vẫn luôn tĩnh lặng, nhưng vừa rồi lại như trải qua một phen náo nhiệt của năm mới.
Cô không hề phản cảm với sự lạnh lẽo, cô thích yên tĩnh, nhưng cô chưa bao giờ thấy Việt Xán phiền phức, không cảm thấy tin nhắn của Việt Xán là một sự quấy rầy. Ngược lại, cô cảm thấy Việt Xán mang đến cho cô chút không khí trong lành giàu oxy, thỉnh thoảng giúp cô thư giãn, tạm thời thoát khỏi thực tại u ám.
Hôm đó Việt Xán hỏi cô, đối tốt với cô ấy có phải vì Đàm Trà không? Lúc đó cô không trả lời, vì không hoàn toàn là như vậy. Ban đầu, quả thật cô cố gắng chiều theo Việt Xán là vì Đàm Trà, nhưng dần dần chính cô cũng nhận ra, nếu chỉ vì trả ơn, cô không cần phải nhiệt tình với Việt Xán đến mức này...
"Gọi xong rồi?" Chung Nhiên đi đến, nhìn Việt Xán.
"Ừm." Việt Xán uể oải đáp.
"Ai không biết còn tưởng cậu gọi điện thoại cho người yêu." Chung Nhiên lẩm bẩm.
"Người yêu gì chứ, gọi cho Bạc Vãn Chiếu." Việt Xán mơ màng giải thích.
"Mình biết." Chung Nhiên vừa nói vừa liếc mắt về phía phòng tắm, Lạc Dương đang tắm, tiếng nước chảy róc rách. Cô nàng quay đầu nhỏ giọng nói với Việt Xán: "Sao mình cứ cảm thấy cậu không thẳng lắm?"
Việt Xán không nghe rõ, thản nhiên hỏi: "Gì cơ?"
Đây chính là sự vô tư của gái thẳng sao? Chung Nhiên cạn lời nhìn Việt Xán, lời lẽ trêu chọc cứ tuôn ra tự nhiên. Vừa nãy còn làm nũng như thế, chỉ cần người bên kia điện thoại hơi "cong" một chút thôi, chắc chắn đã bị quyến rũ đến chết rồi...
Chung Nhiên lại nghĩ đến Bạc Vãn Chiếu, cô ấy vẫn chưa nói với Việt Xán, thật ra lần đầu tiên gặp Bạc Vãn Chiếu, "radar gay" trong người cô ấy đã kêu lên rồi. Khí chất của người ta quá... đặc biệt, cho nên cô ấy mới kích động muốn xin phương thức liên lạc của Bạc Vãn Chiếu đến vậy. Mỹ nữ mà giới tính là nữ, trong lòng cô ấy xếp ở hạng nhất.
"Có phải cậu thích chị gái không đấy?" Chung Nhiên vẫn cứ bám lấy Việt Xán hỏi, "Cậu gọi điện thoại cho chị mà cứ phải làm nũng suốt vậy à?"
Việt Xán cũng nhận ra tối nay mình hình như hơi quá, nhưng làm nũng thì cứ làm thôi, dù sao trước mặt Bạc Vãn Chiếu cô có thể tùy hứng. Cô hùng hồn hỏi ngược lại Chung Nhiên: "Không được à?"
Chung Nhiên: "..."
Nếu cô nàng có được một nửa sự khéo léo của Việt Xán thôi, thì cũng chẳng đến nỗi độc thân đến tận bây giờ.
***
Ba ngày đi chơi ở Tây Thành là quá đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!