Nhìn chú mèo nhỏ quen thuộc trong ảnh, nỗi nhớ Nam Hạ trong lòng Việt Xán bỗng trở nên mãnh liệt. Dù đã thích nghi với cuộc sống ở Tây Thành, nơi này dù sao vẫn là một vùng đất xa lạ, cô mới đến, người thân và bạn bè đều không ở bên cạnh. Cô thật sự có chút nhớ Nam Hạ rồi...
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự và học hơn một tuần, Việt Xán cuối cùng cũng đón kỳ nghỉ lễ mùng một tháng mười.
Khá nhiều sinh viên năm nhất chọn về nhà vào dịp này. Việt Xán đặt vé máy bay chuyến mười một giờ sáng, cô thức dậy vào buổi sáng mới vội vàng thu dọn hành lý rồi ra khỏi nhà. Trường học cách sân bay rất xa, nhưng có mấy bạn học cùng đi nên dọc đường trò chuyện, cười đùa cũng không thấy buồn chán.
Chuyến bay từ Tây Thành về Nam Hạ mất hơn một tiếng. Việt Xán ăn trưa ngay trên máy bay, chợp mắt một lát rồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã đến nơi.
Sau khi lấy hành lý và ra khỏi sảnh đến, Việt Xán thấy người quen đang đợi mình, là chị Đường, tài xế của nhà cô. Hai vị sếp lớn kia chắc chắn không có thời gian đến đón cô rồi.
Lên xe nghịch điện thoại một lúc, Việt Xán thấy Chung Nhiên gửi định vị sân bay, bảo cô ấy và Lạc Dương đã đến và chuẩn bị lên máy bay. Chung Nhiên và Lạc Dương đi chuyến chiều, hành trình cũng xa hơn, nên sẽ về muộn hơn cô.
Việt Xán cũng gửi định vị của mình, nói đã đến rồi.
Mỗi lần đi máy bay Việt Xán đều thấy mệt. Cô nói chuyện với Chung Nhiên vài câu rồi đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Về đến nhà, vẫn chỉ có dì Hồ ở đó.
Dì Hồ vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng với giọng xót xa: "Ôi dào, sao lại gầy đi nhiều thế này, mẹ cháu mà thấy lại xót ruột cho xem."
Việt Xán cười: "Đâu có gầy đi nhiều đâu dì."
"Không được gầy thêm nữa đâu." Dì Hồ làm ở nhà họ Việt đã bao nhiêu năm, thật lòng thương Việt Xán, vội vàng hỏi han: "Trưa cháu ăn cơm chưa?"
Việt Xán đáp: "Cháu ăn trên máy bay rồi."
Dì Hồ xắn tay áo chuẩn bị làm việc: "Thế thì sao được, dì làm đồ ngon cho cháu ăn, bồi bổ cho cháu."
"Không cần đâu dì, cháu không đói, tối cháu ăn." Việt Xán vội vàng gọi dì lại, "Cháu đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát."
"Ừ cũng được, đi máy bay chắc mệt lắm."
Người đầy bụi bặm, Việt Xán muốn vào phòng tắm gội rửa. Cô tắm nhanh rồi thay bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái, đứng trước gương sấy tóc.
Sấy tóc gần khô, Việt Xán nhìn kỹ gương mặt mình trong gương một lúc lâu, cảm thấy như vậy là vừa vặn, không định tăng cân trở lại. Hồi cấp ba cô tăng cân nhiều quá, mặt gần như phúng phính như trẻ con, giờ thì má phúng phính đã hết, khuôn mặt bớt vẻ non nớt đi nhiều.
Về đến phòng ngủ, Việt Xán nhào thẳng lên giường, thoải mái lăn một vòng, giường gỗ ở trường không thể so sánh với nệm ở nhà được.
Nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, mắt cô díu lại, chẳng mấy chốc đã nằm sấp ngủ thiếp đi. Tiếng gõ cửa của dì Hồ đánh thức cô.
Dì Hồ hỏi cô: "Xán Xán, tối nay cháu muốn ăn gì?"
Muốn ăn gì ư? Trong đầu Việt Xán hiện lên một người, cô nói với dì Hồ một tiếng "Tùy dì", rồi cầm điện thoại gửi đi hai tin nhắn, sau đó yên lặng chờ đợi phản hồi.
***
Bạc Vãn Chiếu cả buổi chiều ở thư viện trường viết luận văn tốt nghiệp. Đến khi muốn uống nước mới phát hiện bình hết nước, cô đứng dậy đi ra ngoài lấy.
Bên cạnh máy lọc nước, cô gặp Tô Ánh, người cùng nhóm nghiên cứu đề tài trước đây.
Tô Ánh vừa lấy nước xong, nhường đường cho cô, tiện thể nhỏ giọng hỏi han: "Tối còn ở đây không?"
Bạc Vãn Chiếu: "Ừ."
Tô Ánh nói: "Mình cũng vậy, vậy lát nữa cùng nhau đi nhà ăn tập thể nhé?"
Bạc Vãn Chiếu khẽ cười đáp: "Được thôi." Nếu ở trường, cô đều giải quyết bữa ăn ở nhà ăn tập thể.
"Vãn Chiếu, tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!