Sáng hôm sau, như thường lệ, Tang Ninh thức dậy lúc chín giờ để học cùng gia sư.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng vị gia sư chuyên dạy lễ nghi này chẳng còn gì mới để dạy cô nữa. Thực ra, nghi thức trong các buổi tiệc tùng ngày nay cũng không khác mấy so với thời Chu, nếu có khác thì chỉ là không quá cầu kỳ như thời đó.
Tang Ninh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian học những thứ này nữa, cô muốn học cái gì đó thực sự hữu ích.
Buổi trưa sau khi tiễn gia sư về, Tang Ninh cũng đi xuống lầu, định tìm ông nội.
Nhưng vừa xuống đến nơi, cô đã thấy Nam Tư Nhã, Nam Mục Thần và Ôn Mỹ Linh đang ngồi trong phòng khách.
"Ngày hôm nay con học thế nào rồi, Tang Ninh?" Ôn Mỹ Linh hỏi.
Gia sư khách sáo đáp: "Đại tiểu thư học rất nhanh, chỉ cần nói một lần là hiểu ngay, hoàn toàn không cần phải lặp lại. Mấy ngày nay, tôi gần như đã dạy xong tất cả những gì có thể dạy rồi."
Ôn Mỹ Linh có chút kinh ngạc, không ngờ Tang Ninh lại học nhanh đến vậy?
Bà vẫn luôn nghĩ rằng con bé từ quê lên, muốn tiếp thu những lễ nghi hoàn toàn xa lạ này chắc chắn sẽ rất vất vả.
Nam Mục Thần lạnh lùng cười khẩy: "Chút hình thức bề ngoài, giả bộ cũng phải giả bộ cho ra dáng chứ."
Đáng tiếc, dù có làm bộ bên ngoài thế nào, bên trong trống rỗng thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ biết ra vẻ mà thôi.
"Đó là nhờ cô giáo Lâm dạy giỏi." Ôn Mỹ Linh mỉm cười nói.
"Phu nhân quá khen rồi."
Ôn Mỹ Linh nhanh chóng sai người tiễn gia sư ra về.
Tang Ninh liếc nhìn gương mặt bầm tím của Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần, cũng chẳng buồn ở lại lâu. Ai biết được cô xuống đây có làm phiền đôi anh chị em "thân yêu" này mách lẻo hay không.
"Vậy con lên phòng trước đây." Cô nói rồi quay người định lên lầu.
"Khoan đã." Ôn Mỹ Linh gọi cô lại.
"Mẹ còn chuyện gì sao?"
Ôn Mỹ Linh hơi cau mày, sao câu này nghe xa lạ quá vậy?
Bà kéo cô ngồi xuống: "Giờ con cũng đã học xong lễ nghi tiệc tùng rồi, tối nay có một buổi dạ tiệc từ thiện, đều là những người trẻ tuổi tham gia, con cũng đi xem thử đi."
Tang Ninh chớp mắt, mẹ cô sao đột nhiên lại quan tâm cô thế này?
"Con đi một mình sao?"
Ôn Mỹ Linh mỉm cười: "Đừng lo, Tư Nhã sẽ đi cùng con."
Tang Ninh nhìn sang Nam Tư Nhã. Khuôn mặt cô ta đã được chườm đá, sưng tấy cũng đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút dấu vết.
Nam Tư Nhã nhận ra ánh mắt của Tang Ninh, liền mím môi cười: "Chị vừa về đã luôn đi đi về về một mình, cũng chưa kết bạn với ai. Em nghĩ nên dẫn chị ra ngoài làm quen với mọi người trong giới, sau này cũng không bị cô lập."
Tang Ninh khẽ nhướng mày, Nam Tư Nhã hôm nay sao lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy?
Hôm qua bị cô đánh một trận, đầu óc hỏng luôn rồi à?
Nam Tư Nhã dường như nhận ra sự dò xét trong mắt Tang Ninh, liền cúi đầu, giọng nói có chút nặng nề: "Chuyện hôm qua, sau khi suy nghĩ lại, em nhận ra đúng là em sai. Lúc đó em không nên ngăn chị dạy dỗ A Thần. Dù sao đó cũng là tiệc của nhà họ Hạ, A Thần gây chuyện, nếu chị không ra mặt ngăn cản, nhà họ Hạ có khi còn ghi hận cả nhà họ Nam chúng ta."
Nói rồi, cô ta ngước mắt lên, trong đôi mắt đã đỏ hoe: "Chị dù đã đánh em, nhưng trong lòng em lại càng thấy áy náy hơn. Em thực sự hy vọng chị có thể tha thứ cho em."
Ôn Mỹ Linh thấy con gái hiểu chuyện như vậy, cũng không khỏi mềm lòng, ôm cô ta vào lòng: "Con bé này, đúng là lúc nào cũng nghĩ cho người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!