Chương 7: (Vô Đề)

Bên trong sảnh nhỏ, bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng c.h.ế. t chóc. Những ánh mắt vốn dĩ đầy vẻ chế giễu giờ đây đều đồng loạt chuyển thành kinh ngạc, thậm chí còn xen lẫn sự sợ hãi.

Bên ngoài sảnh, một nhóm người tình cờ dừng bước.

"Chà! Đây là tiểu thư nhà ai mà mạnh mẽ thế?" Cố Tinh Thần không nhịn được mà thấp giọng cảm thán.

Người đàn ông lười biếng bước đi phía trước cũng dừng lại theo tiếng bạt tai vang lên. Anh quay đầu nhìn vào trong, đôi mắt đào hoa vốn mang vẻ uể oải hiếm khi lại ánh lên chút hứng thú.

Vừa rồi, nhân lúc có đông người vây quanh chúc thọ lão phu nhân, anh tranh thủ thoát ra, định chuồn đi.

Không ngờ sắp ra khỏi nơi này thì lại bị náo nhiệt trong sảnh nhỏ thu hút, thế là dừng bước quan sát.

Bên trong sảnh, Nam Tư Nhã bị tát đến mức ôm mặt ngã xuống ghế sofa, ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, bất chấp thể diện mà hét lên:

"Tạ Tang Ninh, cô điên rồi à?!"

Ánh mắt Tang Ninh lạnh lẽo:

"Chị cả như mẹ. Các người làm những chuyện đáng xấu hổ này ở bên ngoài, tôi dạy dỗ các người có vấn đề gì sao?"

Cô!

Tang Ninh đưa mắt quét qua những người còn lại trong sảnh. Tất cả đều vô thức hít một hơi lạnh, sắc mặt cứng đờ.

Giọng nói của cô trong trẻo nhưng đầy uy quyền:

"Em trai em gái tôi còn nhỏ, uống nhiều rồi làm chuyện lố lăng, mong mọi người đừng chấp nhặt. Chờ tôi về, tôi sẽ dạy dỗ chúng nó tử tế. Đã quấy rầy mọi người, thật xin lỗi, mong được lượng thứ."

Lời nói khách sáo mà đúng mực, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, trái lại còn áp đảo toàn trường.

Tang Ninh lạnh lùng liếc hai người vẫn còn ngã dưới đất:

"Còn chưa đứng dậy? Ba vẫn đang tìm hai người đấy."

Dứt lời, cô xoay người, dứt khoát bước ra khỏi sảnh nhỏ.

Vừa đến cửa, cô liền chạm phải một đôi mắt đào hoa mang vẻ lười biếng.

Người đàn ông đứng đó, hai tay đút túi quần, cúc áo vest đã tháo, cổ áo sơ mi trắng bên trong cũng cởi hai khuy, khiến bộ âu phục đen tuyền nghiêm túc khoác trên người anh ta lại toát ra vẻ bất cần.

Anh nhìn cô, nhướng mày, nghiêng người nhường đường. Tang Ninh thẳng bước đi ra ngoài.

Cố Tinh Thần vẫn không nhịn được mà chậc chậc lắc đầu:

"Đỉnh thật! Đã xinh đẹp mà còn mạnh mẽ đến thế."

Hạ Tư Tự dõi theo bóng cô rời đi, khóe môi hơi nhếch lên.

"Này, không đi nữa à? Bên chỗ Tần Hàn sắp náo nhiệt rồi, đang đợi chúng ta đấy." Chung Thư giục.

Hạ Tư Tự hơi nâng cằm: Không đi nữa.

Hả?

"Ở đây chẳng phải cũng đủ náo nhiệt sao?" Hạ Tư Tự cười khẽ, quay người bước trở lại.

"Mẹ! Tang Ninh điên rồi! Cô ta dám đánh con ngay trước mặt bao nhiêu người! Cô ta còn đánh cả A Thần!"

Nam Tư Nhã vừa khóc vừa chạy đến mách mẹ, Nam Mục Thần cũng ôm má bị in dấu bàn tay, tức đến phát nghẹn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!