Chương 6: (Vô Đề)

Hạ nãi nãi.

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trần Chỉ Hàm chủ động bước tới.

Hạ lão phu nhân nhìn cô một lúc như đang nhận diện, rồi chần chừ nói: Cháu là…?

Trần Chỉ Hàm tươi cười:

"Cháu là Chỉ Hàm, mẹ cháu họ Tống, là em họ của dì Tống Nhị."

Nghe đến cái tên Tống Nhị, Hạ lão phu nhân cuối cùng cũng nhớ ra. Tống Nhị là cháu dâu của bà.

"Hồi nhỏ mẹ cháu còn dẫn cháu đến chúc Tết bà nữa đấy ạ."

Hạ lão phu nhân cười đáp:

"Hậu bối nhiều quá, bà chẳng nhớ hết được. Nhưng cháu trông cũng có nét giống dì Tống của cháu đấy."

Hạ Tư Tự không nhịn được liếc nhìn bà cụ.

Cái quan hệ vòng vo tám đời này mà bà nội cũng nhận ra giống nhau?

Hạ Vân Chu liếc anh một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo, như thể đang nói: Đây là tiệc mừng thọ của bà, cậu mà làm mất mặt thì đừng trách anh!

Hạ Tư Tự cảm thấy hết hứng, lười biếng ngả người vào ghế sofa.

Hạ lão phu nhân vốn thích những cô gái trẻ tuổi, gặp ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ. Mà Trần Chỉ Hàm lại khéo léo, hoạt bát, nên bà cũng thấy ưa mắt.

Rất nhanh, ngày càng có nhiều người vây quanh chúc thọ bà cụ, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Tang Ninh đứng yên tại chỗ, ban nãy Trần Chỉ Hàm hai mắt sáng rỡ chạy đến trước Hạ lão phu nhân, hoàn toàn không để ý đến cô nữa.

Người vây quanh càng lúc càng nhiều, Tang Ninh lười chen vào. Khi nãy nghe Trần Chỉ Hàm nhắc đến nhà họ Hạ, cô nghe nói gia tộc này quyền thế vô cùng vững chắc.

Nhà họ Nam phất lên sau một đêm như nhà cô, quả thực không thể so bì.

Có cố cũng vô ích.

Dù ngàn năm trôi qua, ranh giới vô hình giữa các tầng lớp vẫn là một con rãnh sâu ngăn cách chúng sinh.

Người thực sự có thể vượt qua mọi rào cản, bứt phá con rãnh đó, cô chỉ biết duy nhất một người.

Chính là tằng tổ phụ của cô—người đã một tay bảo vệ vinh quang trăm năm của Tạ gia, từng làm đến chức Thủ phụ, quyền khuynh triều chính.

Và ông từng vì muốn cưới một cô gái mồ côi xuất thân thương hộ mà không ngại thách thức gia quy tổ tiên, dùng thủ đoạn cứng rắn gạt bỏ mọi dị nghị để cưới về.

Người con gái đó chính là tằng tổ mẫu của cô.

Đây là chuyện mà Tang Ninh vô tình nghe được khi còn nhỏ. Nhưng một cuộc hôn nhân kinh thiên động địa như vậy, Tạ gia trăm năm cũng chỉ có duy nhất một lần.

Còn cô, từ nhỏ đã bị rèn giũa để trở thành chủ mẫu gia tộc, chỉ muốn mọi thứ chắc chắn trong tầm tay, không hề ôm mộng xa vời như thế.

Thay vì nghĩ đến những chuyện điên rồ, chẳng thà nghĩ cách chiếm lấy sản nghiệp nhà họ Nam sẽ thực tế hơn.

Tang Ninh cầm một ly cocktail từ khay phục vụ, đưa lên mũi ngửi thử. Mùi thơm dịu nhẹ, cô nếm một ngụm, chớp mắt—ngon quá.

"Tang Ninh, sao con lại đứng một mình ở đây?"

Ôn Mỹ Linh tìm đến cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!