Nhà họ Trần.
Chát! – một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Trần Chỉ Hàm.
"Con còn thấy nhà họ Trần chúng ta mất mặt chưa đủ à, lại chạy đến nhà họ Nam làm loạn?! Tự mình đưa mặt ra cho người ta chê cười!" – Trần An Quốc giận dữ mắng.
Đôi mắt Trần Chỉ Hàm đỏ hoe:
"Là tiện nhân Nam Tang Ninh cố tình hại con, tại sao con không thể tìm cô ta tính sổ chứ!"
"Con không có bằng chứng, chỉ nói miệng suông thì ai tin?! Còn không mau ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài gặp ai hết! Con không biết xấu hổ, nhưng ba còn biết giữ mặt mũi!"
Trần Tranh cũng trách móc:
"Rốt cuộc tại sao lại vào phòng của Đỗ Nghiêu? Chị không nói rõ ràng, chúng ta làm sao hỏi tội nhà họ Đỗ?!"
Trần Chỉ Hàm gào lên:
"Chị chỉ là vào nhầm phòng thôi mà!"
"Chính là tại con ngu ngốc!" – Trần An Quốc mắng:
"Con tự làm chuyện ngu ngốc, giờ lại còn thấy oan ức? Con có biết nhà họ Trần bị con làm mất mặt đến mức nào không? Giờ thì cút về phòng cho ba! Ngày mai dứt khoát định ra hôn sự với nhà họ Đỗ đi, sau này khỏi phải bẽ mặt nữa!"
Trần Chỉ Hàm hét lên:
"Không! Có c.h.ế. t con cũng không gả cho Đỗ Nghiêu! Giữa con và anh ta không có gì hết! Loại rác rưởi như anh ta sao xứng với con?!"
"Hai đứa đã bị chụp hình khắp nơi rồi, con còn muốn thế nào nữa?!"
Trần Chỉ Hàm như phát điên:
"Đó là âm mưu! Con đã nói không phải thật mà! Nếu mọi người ép con gả cho Đỗ Nghiêu, con thà c.h.ế. t còn hơn!"
"Cút về phòng cho ba!"
Lúc này Trần Chỉ Hàm mới tức giận quay người bỏ đi.
"Sao tôi lại nuôi ra một đứa con gái mất mặt như thế này chứ!" – Trần An Quốc tức đến mức muốn phát điên.
Trần Phu nhân vội vàng khuyên nhủ:
"Không thể thực sự gả cho nhà họ Đỗ được đâu, ông cũng biết rõ Đỗ Nghiêu là hạng người gì mà. Sau khi nó gây chuyện cũng là ông giúp lo liệu, ông hiểu rõ hơn ai hết nó là thứ cặn bã, sao có thể để Chỉ Hàm thật sự gả cho nó?"
"Nhưng chẳng phải là nó tự chui vào giường người ta sao?"
"Chỉ Hàm là con gái tôi, tôi hiểu nó. Không thể nào! Chắc chắn là hiểu lầm. Nhưng ông cũng biết, nếu cưới Đỗ Nghiêu, nhà chúng ta chẳng những mất hết thể diện mà còn bị ràng buộc cả đời với một kẻ như thế! Ông nghĩ sau khi kết hôn, tính nết Đỗ Nghiêu sẽ thay đổi sao?
Thà nói là chia tay vì không hợp, rồi im hơi lặng tiếng vài năm, chuyện này cũng sẽ qua đi!"
Những lời lúc nãy của Trần An Quốc cũng chỉ là trong cơn tức giận. Chuyện của Đỗ Nghiêu bị ém xuống, người ngoài không biết, nhưng ông thì rõ hơn ai hết.
Cái thằng rác rưởi đó, nhiều nhất là ba năm nữa sẽ lại bùng nổ. Lần trước gây chuyện còn ém được, lần sau chưa chắc còn may như vậy. Nếu thật sự kết thân với nhà họ Đỗ, cuối cùng nhà ông có khi bị liên lụy theo.
Không đáng!
Ban đầu còn định xúi nhà họ Nam gả con gái sang đó để được ngồi không hưởng lợi, giờ thì quả b.o. m nổ ngay trong tay mình, làm sao mà chịu nổi chứ?
Mà chuyện này bung ra rồi, đúng là còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!