Chương 5: (Vô Đề)

Bên trong sảnh tiệc đèn đuốc sáng trưng, những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy tựa như muôn vì sao trên trời rơi xuống nhà họ Trầnn. Từng lớp từng lớp pha lê lấp lánh khúc xạ ánh sáng, dù màn đêm đã buông xuống nhưng bên trong sảnh vẫn sáng rõ như ban ngày.

Hào môn nhà họ Hạ là gia tộc danh giá bậc nhất ở Bắc Kinh, một khi họ mở tiệc, tất nhiên khách mời cũng đến từ rất sớm. Trong sảnh tiệc, từng tốp khách ăn mặc chỉn chu qua lại không ngớt.

Người Nhà họ Nam xuất hiện nhưng không gây được quá nhiều chú ý. Ông cụ Nam dẫn theo Nam Chấn Minh nhiệt tình đi mời rượu, giao thiệp với các khách quý.

Ôn Mỹ Linh thì trò chuyện cùng mấy phu nhân nhà họ Trần. Giữa Nhà họ Nam và Nhà họ Trần đã có hôn ước nên hai nhà cũng khá thân quen.

"Đây chính là cô con gái lớn mà chị mới tìm về à?"

Trần phu nhân nhìn sang Tang Ninh hỏi.

Ôn Mỹ Linh mỉm cười gật đầu:

"Đúng vậy, mới đón về mấy hôm trước. Hôm nay đưa con bé đi cùng cũng là để nó làm quen với mọi người."

Bà quay đầu giới thiệu:

"Tang Ninh, đây là dì Trần."

Tang Ninh khẽ gật đầu: Cháu chào dì Trần.

Trần phu nhân quan sát cô một lượt, có phần bất ngờ. Trước đó đã nghe Tư Nhã nói rằng đại tiểu thư nhà họ Nam bị thất lạc từ nhỏ, lớn lên ở vùng quê, bà cứ tưởng sẽ là một cô gái quê mùa không lên được mặt bàn.

Không ngờ khí chất lại không tệ.

"Chỉ Hàm, dẫn Tang Ninh đi dạo một vòng đi, cũng để làm quen vài người bạn."

Trần Chỉ Hàm là con gái Trần phu nhân. Nghe vậy, cô ta liếc nhìn Tang Ninh, nở nụ cười lịch sự nhưng xa cách: Đi thôi.

Ôn Mỹ Linh vỗ nhẹ lên tay Tang Ninh dặn dò:

"Đi theo Chỉ Hàm, đừng chạy lung tung, cũng đừng nói năng linh tinh."

Rõ ràng bà vẫn chưa yên tâm.

Tang Ninh gật đầu: Con biết rồi, mẹ.

Sau đó, cô theo chân Trần Chỉ Hàm rời đi.

"Trông cũng xinh đẹp đấy chứ." Trần phu nhân cười khách sáo, rồi quay sang nhìn Ôn Mỹ Linh:

"Con bé này bằng tuổi Tư Nhã nhỉ? Sau này có dự định gì chưa?"

Ôn Mỹ Linh thoáng cứng người, dù đúng là bằng tuổi nhau, nhưng Tư Nhã sắp tốt nghiệp đại học, chuẩn bị vào công ty thực tập, còn Tang Ninh thì chỉ học hết cấp ba ở quê. Giờ mà hỏi kế hoạch tương lai của cô, bà thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Bà gượng gạo cười:

"Sau này rồi tính, con bé vừa về nhà, cũng không cần vội."

Trần phu nhân nhận ra sự lúng túng trong lời nói của Ôn Mỹ Linh, trong mắt thoáng qua tia khinh miệt. Quả nhiên, như Tư Nhã nói, đứa con gái mà Nhà họ Nam vừa tìm lại này đúng là chẳng có tiền đồ gì.

Ôn Mỹ Linh có vẻ cũng cảm thấy mất mặt, vội chuyển chủ đề:

"Hôm nay đông người thật, tôi thấy hầu hết hào môn ở Bắc Kinh đều có mặt nhỉ?"

"Chứ còn gì nữa? Chẳng phải xem ai tổ chức thọ yến chứ?"

Trần phu nhân nói, giọng có phần hứng thú:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!