Trần Tranh cũng thúc giục cô ta:
"Rốt cuộc là vì cái gì thì chị nói ra đi chứ!"
Sắc mặt dữ tợn của Trần Chỉ Hàm dần trở nên uất ức, nhưng cô ta chỉ cắn chặt răng mà không thể nói nổi một lời.
Nhìn vẻ đắc ý của Nam Tang Ninh, cô ta lại càng tức đến phát điên, lập tức lao đến như hổ đói vồ mồi:
"Tao đánh c.h.ế. t mày, con tiện nhân này!"
Tang Ninh sợ hãi né tránh, Nam Mục Thần không chịu nổi nữa liền lao đến tóm lấy Trần Chỉ Hàm.
"Cô tự không biết xấu hổ trèo lên giường Đỗ Nghiêu, giờ lại đến nhà họ Nam chúng tôi gây chuyện. Chẳng qua là hận chị tôi vô tình vạch trần chuyện xấu xa giữa cô và Đỗ Nghiêu chứ gì! Cô coi nhà họ Nam là nơi trút giận chắc? Muốn làm càn là làm chắc?!"
Từ khi nhà họ Nam và nhà họ Trần có quan hệ thông gia, nhà họ Trần luôn tỏ vẻ kênh kiệu, nhà họ Nam hai năm nay cũng phải nhún nhường. Trong lòng nhà họ Nam tất nhiên là có bất mãn, đặc biệt là Nam Mục Thần, người rất coi trọng thể diện, đã sớm âm thầm tức giận.
Chỉ là vì lợi ích chung nên trước đây vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng giờ đây, nhà họ Trần lại để con gái trèo lên giường cướp đàn ông, chẳng khác nào công khai tát vào mặt nhà họ Nam!
Vậy mà cô ta còn dám đến đây gây náo loạn?!
Nhớ lại những lời trước đây Nam Tang Ninh từng nói, trong lòng Nam Mục Thần càng thêm giận dữ, hóa ra hai năm nhẫn nhịn của nhà họ Nam lại nuôi hư nhà họ Trần, khiến họ trở nên vô pháp vô thiên.
Trần Chỉ Hàm tức điên lên:
"Tránh ra cho tôi! Nam Mục Thần, liên quan gì đến cậu?! Cậu định bênh vực con tiện nhân đó sao?!"
Nam Tư Nhã cũng ngạc nhiên nhìn Nam Mục Thần. Cô ta biết cậu ghét Nam Tang Ninh đến mức nào, sao giờ lại… lại giúp Nam Tang Ninh?!
Nam Chấn Minh lúc này cũng nghiêm giọng quát:
"Chỉ Hàm! Tôi tưởng nhà họ Trần là danh môn vọng tộc, ít nhất cũng phải có chút giáo dưỡng chứ. Dù gì tôi cũng là trưởng bối, cô đến nhà họ Nam mà làm loạn như vậy là hoàn toàn không coi ai ra gì sao?"
Nhà họ Nam nghĩ thế nào về Nam Tang Ninh là chuyện nội bộ, nhưng dù sao cô cũng là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận được nhà họ Nam thừa nhận, hiện giờ cũng mang họ Nam!
Trần Chỉ Hàm dám lớn tiếng gọi Tang Ninh là tiện nhân trước mặt mọi người, vậy thì người nhà họ Nam khác là gì chứ?
Cho dù nhà họ Nam không bằng nhà họ Trần, thì cũng là hào môn, đâu phải con ch. ó nhà họ Trần nuôi!
Mặt Trần Chỉ Hàm cứng đờ, chút lý trí còn lại cuối cùng cũng kéo cô ta lại.
Trần Tranh cũng giận đến nghiến răng, hỏi cô ta vì sao không chịu nói lý do! Rốt cuộc để cả hai người trở thành những kẻ vô lý gây sự!
Ông cụ Nam nghiêm mặt ra lệnh:
"Được rồi, chuyện hôm nay đến đây kết thúc. Trần Tranh, đưa Trần Chỉ Hàm về đi. Nếu còn làm loạn nữa, đừng trách tôi gọi bảo vệ."
Sắc mặt Trần Tranh lúc xanh lúc trắng, giận dữ liếc nhìn Trần Chỉ Hàm rồi kéo cô ta rời đi.
Đi thôi!
Trần Chỉ Hàm bị kéo ra khỏi nhà họ Nam, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Nam Tang Ninh đang đứng sau lưng người nhà họ Nam. Nam Tang Ninh đứng yên lặng, dáng vẻ ngoan ngoãn, khóe môi khẽ cong lên, trong đôi mắt thủy tinh bình lặng ấy, lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Ra đến ngoài, Trần Tranh giận dữ mắng:
"Rốt cuộc là chuyện gì?! Tại sao lại vào căn phòng đó?!"
Sắc mặt Trần Chỉ Hàm cứng đờ. Cô ta phải nói thế nào? Nói là muốn lén vào phòng Hạ Tư Tự?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!