Chương 41: (Vô Đề)

Phía sau Hạ Tư Tự còn có mấy người mặc vest đi cùng, họ lễ phép báo cáo với anh:

"Hạ tổng, hiếm khi ngài đến đây khảo sát, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bữa trưa, kính mong ngài nể mặt."

Hạ Tư Tự ngẩng tay nhìn đồng hồ, gật đầu hờ hững:

Được.

Đinh một tiếng, thang máy đến tầng một.

Hạ Tư Tự bước ra ngoài, những người phía sau cũng nhanh chóng theo kịp.

Anh bước ra khỏi tòa nhà trung tâm, chiếc xe bên ngoài đã đợi sẵn ở ven đường, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa cho anh.

Anh đang chuẩn bị lên xe thì ánh mắt chợt liếc thấy một quán cà phê bên cạnh.

Bên cửa sổ sát đất, một người phụ nữ được trang điểm kỹ lưỡng, trông như búp bê đang ngoan ngoãn ngồi đó, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ với người đàn ông đối diện.

Bước chân anh hơi khựng lại, ánh mắt trở nên ngưng đọng.

Đây là cái việc bận mà cô nói hôm nay sao?

Tang Ninh đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông ngồi gần cửa sổ lập tức sáng mắt lên, chủ động vẫy tay:

Nam tiểu thư!

Tang Ninh chú ý đến hắn, rồi bước tới.

Người đàn ông này rất gầy, bộ vest trên người như không đủ để lấp đầy cơ thể, nhìn có chút trống trải. Ngũ quan trên gương mặt xem như ổn, nhưng vì quá gầy nên mặt có phần hóp lại. Tuy nhiên, đôi mắt lại rất linh hoạt.

Suốt quãng đường Tang Ninh bước tới, ánh mắt hắn đã lướt từ đầu đến chân cô hai lần.

Ánh mắt sáng rực, nụ cười không giấu được vẻ hài lòng, hắn đứng dậy:

"Nam tiểu thư, tôi là Đỗ Nghiêu."

Hắn đưa tay ra, muốn bắt tay cô.

Tang Ninh mỉm cười:

Chào anh.

Rồi cô kéo ghế ngồi xuống.

Đỗ Nghiêu bị phớt lờ trong chốc lát, vẻ mặt thoáng không vui, nhưng vì người đẹp nên hắn cũng không nổi giận, ngược lại còn cười tươi ngồi xuống:

"Nam tiểu thư ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh."

Lúc này Tang Ninh mới sực nhớ, nhà họ Nam không hề cho cô xem ảnh Đỗ Nghiêu, thậm chí là bất kỳ thông tin gì. Hiểu biết duy nhất của cô về người đàn ông này chỉ là cái tên Đỗ Nghiêu.

Cuộc gặp này không giống một buổi xem mắt bình thường, mà giống như… Đỗ Nghiêu đang một chiều chọn vợ.

Đỗ Nghiêu tựa vào ghế sô

-pha, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Tang Ninh:

"Thật ra ban đầu tôi cũng không định gặp cô. Nghe nói cô từ nông thôn trở về, chắc cũng không hiểu biết gì nhiều. Tôi thì từ nhỏ đã du học, nói thật là hai ta không cùng đẳng cấp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!